Thứ Hai, 5 tháng 7, 2021

Lại một lần sểnh ăn


Tiểu Solitaire đang chơi ở ngoài bỗng chạy vào bếp và thấy trên bàn ăn có một chiếc bánh ngọt. Gì chứ mấy cái thứ có vị ngọt ngọt thì Tiểu Solitaire rất ưng.

Tiểu Solitaire tiến lại phía bàn ăn, nơi có bố cậu đang ngồi. Cậu không ngần ngại đề xuất nguyện vọng với người đàn ông đã khiến mẹ cậu đẻ ra cậu: “Tiểu Solitaire ăn bánh!”

Bố của Tiểu Solitaire là một người buồn vui chẳng lộ ra ngoài. Anh ta không đồng tình, cũng chẳng mảy may phản đối việc Tiểu Solitaire muốn chén chiếc bánh ngọt. Ném vẻ mặt như một tờ polymer mệnh giá lớn về phía Tiểu Solitaire, anh ta dửng dưng: “Bánh này là của mẹ. Con muốn ăn thì phải vào xin mẹ!”

Tiểu Solitaire đủ trưởng thành để hiểu rằng, một khi bố cậu đã nói như vậy thì cậu có trình bày gì với bố cũng không có cửa để được ăn bánh. Ngay như cả bố cậu, ví thử có thèm chiếc bánh kia thì cũng phải gặp mẹ cậu, xoa mòn hết cả vân tay mà chưa chắc được ăn.

Cực chẳng đã, Tiểu Solitaire lại phải chạy vào phòng để trình bày với cái người mà cậu biết là có đầy đủ thẩm quyền để quyết định việc cậu được ăn chiếc bánh hay chỉ được nhìn và nuốt nước bọt. Cũng may, hôm ấy mẹ của Tiểu Solitaire hình như đang có chuyện gì vui nên ý kiến của cậu được chấp thuận một cách khá dễ dàng. Thay vì vặn vẹo đủ đường hoặc bày ra muôn ngàn lý do về việc không nên ăn bánh như trước đây, mẹ cậu nhẹ nhàng bảo: “Con ra nói ba lấy bánh cho!”

Nhưng khi Tiểu Solitaire quay trở lại phòng ăn để biến ước mơ thành hiện thực thì đụng phải ngay một hiện thực không hề giống như mơ. Vẫn với vẻ mặt không khác gì tờ polymer màu lá mạ, bố cậu tỏ ra hết sức lạnh lùng: “Làm gì có cái bánh nào đâu?”

Tiểu Solitaire nghe nói, bỗng nhiên khựng hết cả người. Cậu đưa mắt nhìn lên bàn ăn và nhận ra, đúng là không hề có chiếc bánh nào ở đó. Nhìn sang những vị trí khả dĩ khác trong phòng ăn, Tiểu Solitaire cũng không hề thấy có dấu hiệu gì về sự tồn tại của một chiếc bánh mà cậu vừa trông thấy cách đó ít phút.

Quá đỗi sững sờ, Tiểu Solitaire cất tiếng than van trong nỗi hoang mang không hề nhẹ: “Tự dưng… cái bánh đi đâu mất tiêu?!”

Nhưng mặc cho Tiểu Solitaire ngó nghiêng hết chỗ này sang chỗ kia và nghi ngờ hết người này sang kẻ nọ, bố cậu cũng không hề có biểu hiện gì chứng tỏ có liên quan đến sự biến mất của chiếc bánh. “Không hiểu cái bánh nó chạy đi đâu?!” - bố cậu cất tiếng trong sự ngây thơ không kém gì cô Tuyết nhà cụ cố Hồng.

Tiểu Solitaire nghe bố nói vậy thì cũng xác định được là mình không còn tí cơ hội nào để chén chiếc bánh ngọt kia. Đến cả một người đàn ông trưởng thành ngồi lù lù ngay cạnh chiếc bánh như bố cậu mà còn không biết nó chạy đi đâu, thì làm sao một người đàn ông chưa được trưởng thành cho lắm như cậu, có thể tìm ra nó mà ăn được cơ chứ?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Solitaire vẫn thấy không cam tâm với việc chiếc bánh đã kề miệng mình đến nơi lại bỗng dưng không một bóng chim tăm cá. Và thế là, bằng tất cả những sự uất ức dồn nén của một người vừa bị sểnh ăn, Tiểu Solitaire cất tiếng bỉ bôi mà không cần quan tâm chiếc bánh hay kẻ đã cướp nó khỏi tay của cậu ai sẽ phải hứng chịu sự lên án. “Vô duyên thế!” - giọng Tiểu Solitaire tỏ ra đanh thép.

Bữa ấy, Tiểu Solitaire vẫn còn thiếu đâu đó chừng 3 hay 4 tháng nữa mới được 3 tuổi!

4 nhận xét:

  1. Hihi..
    Bố thì phải cao tay ấn hơn con chứ lỵ...kkkkkkkk

    Trả lờiXóa
  2. Buổi chiều an lành thật vui nhé anh!HN sang thăm anh.

    Trả lờiXóa
  3. Chị HQ sang thăm em ....
    Chúc em luôn vui nhé chống qua mùa dịch .
    kkkkkk....

    Trả lờiXóa