Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2024

Ngạc nhiên ghê!


Tập xe đạp cho ông con…

Bấy lâu ông chưa đạp được xe nên xe của ông phải lắp 2 bánh phụ và cũng chẳng mấy khi dùng đến phanh.

Nhưng khi 2 cái bánh phụ đã được tháo ra và ông con biết tự đạp xe, thì cái phanh lại được dùng nhiều. Từ đó mới phát hiện ra vấn đề…

Nhẽ thông thường như những chiếc xe đạp bấy lâu nay vẫn dùng, thì tay phanh sau được lắp bên phải, còn tay phanh trước thì lắp bên trái. Nhưng xe đạp của ông con thì hoàn toàn ngược lại, các tay phanh được lắp như kiểu xe máy tay ga.

Bụng nghĩ, chẳng biết cửa hàng bán xe làm ẩu kiểu gì mà lại lắp phanh ngược như này. Nếu cứ để vậy mà ông con quen tay bóp phanh ngược, thì sau này đi xe đạp của người lớn, thể nào cũng có bữa cạp đất.

Nghĩ vậy nên quyết định đảo vị trí 2 tay phanh. Nhưng vì không có tua vít 6 cạnh để vặn, nên đành dắt xe của ông con ra hàng sửa xe.

Ở hàng sửa xe, sau khi nghe thủng lý do, ông thợ kết luận là không cần phải thay đổi gì cả, vì xe đạp người lớn cũng lắp tay phanh y như vậy.

Ngạc nhiên bảo ông thợ, “ơ em tưởng hồi xưa phanh sau lắp bên phải chứ nhỉ?”

Ông thợ mỉa mai, “ông cái gì cũng tưởng như hồi xưa! Bây giờ nó khác lắm rồi!”

Ngượng nghịu chào ông thợ rồi dắt xe đi về. Bụng nghĩ, đúng là lâu không đi xe đạp nên không biết, chứ bằng đấy thời gian thì chắc nhiều thứ cũng phải khác đi. Nếu không để ý thì chuyện há mồm kêu “ố”, “á” như cái kiểu đi sửa xe vừa rồi, sẽ xảy ra như cơm bữa.

Chẳng nói đâu xa, suốt những năm tháng đi học, cứ đinh ninh là uống nước trong sọ dừa thì sẽ có em bé, và em bé thì được sinh ra từ rốn. Nhưng học xong ra trường thì sự thể lại thay đổi hoàn toàn.

Uống nước trong sọ dừa thì chỉ hơi căng bụng một chút chứ không thể có em bé được. Còn em bé thì, hỡi ôi, được sinh ra không phải từ rốn mà lại từ một nơi cách rốn vài phân.

Thế chứ lị!

Thứ Ba, 16 tháng 7, 2024

Điểm báo 16/7/2024


1. Ủy ban quyết định khai trừ
Anh Vân khỏi Đảng kể từ hôm nay
Tin đưa trên báo cho hay
Anh Vân cũng đã nhúng tay vào chàm.

2. Tin trên Tuổi Trẻ cho hay
Anh Hưng vì chiếc mề đay tầm phào
Đã đeo lên áo bữa nào
Hôm nay bị phạt biết bao là tiền!

3. Mặc dầu có vợ rất xinh
Beckham vẫn cứ ngoại tình mới hay
Tuy nhiên vì quá non tay
Thế nên đã bị bắt ngay tại giường!

4. Liền ông có 7 “kẻ thù”
Dễ gây thương tổn con tim của mình
Bài đăng trên báo mới tinh
Cần xem để giữ gia đình ấm êm!

Thứ Sáu, 12 tháng 7, 2024

Hướng dẫn luận văn


Hướng dẫn một học viên viết luận văn thạc sỹ.

Bữa sơ kiến, nói cho học viên một hồi về nội dung cần trình bày của các mục trong từng chương. Yêu cầu học viên lấy giấy bút ghi chép cẩn thận.

Bẵng vài tháng, học viên mang luận văn đến nộp. Mở ra coi, thấy quyển luận văn rất giống một loại đặc sản được ưa chuộng ở miền Tây, có cả thịt, hải sản, rau củ và nấm… được nấu chín trong nồi nước có pha mắm tôm, đường, chanh, tỏi và các gia vị khác. Nôm na, là nó giống một cái lẩu mắm.

Lấy bút gạch ngang gạch dọc trong đó một hồi, ghi chú những đoạn cần sửa và cách sửa, rồi gửi trả lại cho học viên.

Mấy tuần sau, lại nhận được bản luận văn chỉnh sửa của học viên, đã khắc phục được khá nhiều lỗi ngớ ngẩn, nhưng vẫn còn nhiều chỗ chưa ưng cái bụng.

Lại lấy bút gạch ngang gạch dọc vào đó một hồi và trả lại, yêu cầu tiếp tục sửa.

Lần thứ ba, quyển luận văn nhận được là một tác phẩm khá chỉn chu, lỗi thì vẫn còn, nhưng cơ bản không còn những lỗi quá ngớ ngẩn.

Bảo với học viên, là so với yêu cầu của thầy thì luận văn của em vẫn chưa tới, nhưng so với nhiều luận văn thầy từng chấm ở trường, thì luận văn này tròn trịa hơn hẳn, có thể mang bảo vệ được rồi.

Nói rồi lấy bút ký các loại giấy tờ cần thiết để học viên hoàn tất thủ tục bảo vệ. Dặn dò, nếu còn thời gian thì xem lại bản hướng dẫn bữa sơ kiến và những nhận xét ghi trong các bản thảo lần trước để sửa nốt, còn nếu không có thì thôi, vì luận văn này chắc điểm cũng cao rồi.

Bẵng mấy tuần, học viên gọi điện, báo đã bảo vệ xong luận văn, được điểm cao nhất trong hội đồng. Học viên hỏi, có một vài góp ý của hai người phản biện, em đã sửa xong rồi, em có cần gửi luận văn cho thầy coi lại lần nữa không?

Bảo với học viên, là những gì cần viết hoặc sửa, thì thầy đã nói hết với em ở buổi gặp đầu tiên và trong mấy lần sửa luận văn, em cứ xem vào đó, thấy sửa được gì nữa thì sửa, còn nếu thấy đã sửa hết khả năng thì đưa bản giải trình đến thầy ký, chứ thầy không đọc nữa.

Bỏ điện thoại xuống sau khi hẹn lịch gặp để ký xác nhận sửa chữa luận văn của học viên. Chợt nghĩ đến cái câu mà người ta đã nói ở đâu đó, “quán điểm tâm sẽ không mở đến tối, người muốn ăn sớm đã đến rồi”. Những điểm cần sửa trong luận văn thì học viên cũng đã được chỉ cho đầy đủ, nhưng học viên đã không muốn sửa mà vẫn bắt người ta phải sửa, thì chẳng phải là giống như bắt một người không muốn ăn điểm tâm phải đến quán thật sớm lắm ru?

Thứ Tư, 3 tháng 7, 2024

Học thêm ngoại ngữ


Biết thêm một ngoại ngữ là sống thêm một cuộc đời…

Nhời bất hủ ấy là của ai thì tôi không rõ, dưng tôi biết chắc chắn, câu nói đó chính là động lực thôi thúc tôi học thêm tiếng Pháp Lan Tây, dù ngoại ngữ bắt buộc của tôi ở trường là tiếng Anh Cát Lợi.

Thủa ấy, ở cạnh trường Tài chính Cổ Nhuế có một trung tâm ngoại ngữ dạy buổi tối. Người ta đến đó chủ yếu là để học tiếng Anh, còn những người học tiếng Pháp như tôi thì không có mấy. Đáng nói hơn, những bạn học cùng tôi cứ rút lui dần dần, nên sau khi khai giảng được vài buổi, số người đến lớp chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay.

Trung tâm thấy học viên còn ít quá, nên thông báo tạm đình chỉ lớp tiếng Pháp. Shark Lưu Văn Trường, người ký tên chủ nhiệm trung tâm trên tấm thẻ học viên, nói rằng, khi nào tuyển sinh đủ lớp thì sẽ triệu tập những người “thất học” tạm thời đến học tiếp. Còn học phí đã thu trước đó thì Shark Trường, cũng làm như Shark Thủy của Apax bây giờ, nhất định không trả lại.

Nhưng nhiều tuần nhiều tháng trôi qua, con nước lớn rồi con nước lại ròng, con giăng tròn xong con giăng lại méo, Shark Trường vẫn chẳng bóng chim tăm cá, còn tôi thì chính thức làm người… thất học.

Hôm nay tìm một quyển sách trên giá, tình cờ thấy quyển giáo trình Sans Frontieres đã mua ở Trung tâm của Shark Trường, ký ức về những buổi tối đi học tiếng Pháp để theo đuổi ước mơ thủa ấy lại ùa về. Chỉ hiềm một nỗi, vì chỉ học được vài buổi nên cho đến khi tốt nghiệp đại học, cao học, rồi cả tiến sỹ, tôi vẫn chưa sống thêm được một cuộc đời nào khác.

Những gì tôi có thể nói sau khi đã nộp 80k cho Shark Trường và chờ đợi bấy nhiêu năm, quay đi quay lại cũng chỉ là một vài câu đơn giản, đại để như “bông dua”, “âu voa”, “méc xì bố cu”, hoặc nếu có phức tạp hơn một chút thì cũng chỉ là “cô giơ mông tôi xoa”…

Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2024

Điểm báo 16/6/2024


1. Ngọc Trinh diện váy mỏng tang
Tự tin thả dáng dịu dàng dưới mưa
Các anh nghe vậy xoắn chưa?
Mời xem bài viết báo vừa mới đăng.

2. Xoài Non thông báo ly hôn
Từ nay chính thức thành người độc thân
Hiện chưa công bố nguyên nhân
Nếu ai muốn biết thì cần đợi thêm!

3. Muốn nghe các chị khen ngầu
Các anh “chiến đấu” bao lâu thì vừa?
Chúng tôi mạn phép xin thưa:
Hiện nay, đáp án cũng chưa rõ ràng!

4. Hai lon nước ngọt mỗi ngày
Trai hăm nhăm tuổi bó tay trên giường
Vì mắc chứng đái tháo đường
Khiến cho tình trạng loạn cương kéo dài.

Thứ Năm, 6 tháng 6, 2024

Xây non... nước nhà?


Sáng em bật tivi nghe nhạc…

Loắng ngoắng một hồi, YouTube tự động phát bài “Đôi dép Bác Hồ”, do một tốp nữ của đơn vị nào đó biểu diễn.

“Đôi dép Bác Hồ” thì em đã nghe nhiều lần rồi, cũng không ấn tượng gì lắm về ca từ và giai điệu. Nhưng sáng nay, em rất ngạc nhiên khi đến đoạn “đã cùng Bác vượt chông gai xây non nước nhà” thì tốp nữ đã ngân chữ “non” khá dài. Thành ra, câu hát của Văn An đã được các cô văn công diễn thành “đã cùng Bác vượt chông gai xây non… nước nhà”, cứ như thể từ “non” không còn là một bộ phận của danh từ ghép “non nước” mà đã thành một bổ ngữ cho từ “xây”.

Nghe tốp nữ hát, em mới nghĩ, chắc các cô này muốn học theo cái kiểu ngân nga luyến láy bậy bạ của Đàm Vĩnh Hưng mà một nhạc sĩ nổi tiếng có lần lên tiếng phê phán. Chứ làm gì có chuyện một nhạc sĩ cách mạng kì cựu như Văn An, mà lại viết ra nốt nhạc buồn cười như vầy. Với cả bấy lâu nay, em cũng đã từng nghe bao nhiêu ca sĩ lừng lẫy hát bài đó, làm gì có ai ngân cái chữ “non” dài như chân của Ngọc Trinh vầy đâu.

Vớ quả điện thoại tìm bản nhạc “Đôi dép Bác Hồ” coi thử thì em mới ngã bổ chửng. Kết quả tìm kiếm từ trang web âm nhạc nổi tiếng “Bài ca đi cùng năm tháng” cho thấy, ở chữ “xây”, Văn An xài một nốt móc đơn, và ở chữ “nước” thì nhạc sĩ xài một nốt đen, dưng đến chữ “non” thì tác giả “Lá cờ Đảng” đã quất vào đó một nốt trắng. Điều này có nghĩa là chữ “non” sẽ được ngân dài gấp đôi chữ “nước” và gấp bốn so với chữ “xây”. Chả trách các cô văn công trên YouTube đã hát như thể, đôi dép đã cùng Bác vượt chông gai xây nước nhà (một cách) non.

Ấy thế mà bao lâu nay khi trình diễn ca khúc nổi tiếng này, rất nhiều ca sĩ, kể cả những ca sĩ nhạc đỏ lẫy lừng vẫn hát chữ “non” khá ngắn. Hát vầy thì được cái nghe cũng xuôi tai và dễ hiểu, dưng nếu chẻ hoe ra thì lại chẳng đúng với nguyên tác.

Chả hiểu, như vầy thì gia đình nhạc sĩ quá cố có nên kiện mấy người cố tình hát ngắn chữ “non” của ông đi không, hay là thay mặt ông sửa nốt trắng ở chỗ đó bằng một nốt đơn hoặc nốt đen?

Thứ Ba, 4 tháng 6, 2024

Anh lái xe, chị chèo ghe


Sáng bước xuống ga Cát Linh…

Một anh xe ôm từ xa đưa tay vẫy vẫy, ý muốn hỏi em có đi xe ôm không. Bình thường khi xuống ga, em vẫn còn đeo khẩu trang nên mỗi khi được vẫy, em thường đưa bàn tay lắc lắc, ý bảo không đi. Nhưng hôm nay vì cất khẩu trang từ sớm, nên khi được vẫy, em không lắc tay như thường lệ mà chỉ nhìn anh xe ôm, nhoẻn cười.

Anh xe ôm thấy em cười thì cũng vui vẻ cười lại với em, đoạn nhanh chóng đưa mắt tìm một mục tiêu khác.

Nhìn nét mặt của anh xe ôm, em lại nhớ những lần đi dạo ở bến Ninh Kiều thủa còn hay vào Cần Thơ nằm vùng. Bến Ninh Kiều là nơi xuất phát của những chuyến ghe đi chợ nổi, nên mỗi tối đi dạo ở đó, em hay gặp các chị chủ ghe chào mời, “thuyền đi chợ nổi hông cưng?”

Mỗi lần như vậy, em thường cười cười mà lắc đầu hoặc bắt chước giọng miền Tây đáp lời các chị, “dà hônggggg!”

Có lần, sau khi nghe hai chữ “dà hông” phát ra từ cái miệng chuyên dùng để đôn đốc thu nợ, một chị chủ thuyền thốt lên, “chời cưng dễ thương quá à!”

em không hiểu mình dễ thương chỗ nào, mới hỏi lại chị, cũng với cái giọng như nhào bột mà đổ nước quá tay, “ủa dễ thương là sao?”

Chị chủ đò cười cười, nói, “bởi bình thường mấy người khác được hỏi thì không trả lời gì trơn, hoặc có trả lời thì cũng guạu tùm lum, chứ không có zui zẻ như cưng”.

Nghe chị nói, em mới vỡ lẽ, hoá ra mình cũng có chút dễ thương thật chứ chả phải chơi. Nhưng mà em cũng thấy thương thương khi nghĩ đến cảnh các chị phải tiếp xúc với những người khách khó tính.

Khách hàng, dù là em hay là bất kỳ ai, dù gọi xe ôm ở ga Cát Linh hay gọi ghe đi chợ nổi ở bến Ninh Kiều, thì cũng đều phải lao động để kiếm sống cả. Và những anh xe ôm hay chị lái thuyền, cũng phải mưu sinh như em hay bất kỳ một người khách nào của họ mà thôi.

Thế cho nên, nếu không có nhu cầu sử dụng dịch vụ của người ta, thì cũng không việc gì phải nổi quạu. Người ta cũng bỏ sức để kiếm cơm như mình, cớ gì mình không cáu với mình, mà lại cáu với người ta?

Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2024

Điểm báo 01/6/2024


1. Năm học vừa mới hết xong
Đột nhiên thầy giáo tử vong bất thường
Khi đang “thao giảng” trên giường
Với cô đồng nghiệp cùng trường Quỳnh Thanh.

2. Theo tin trên mạng đang đồn
Quang Lê sắp chiếm được tim Hà Thanh
Xuân nhưng Lê đã rất nhanh
Chóng lên tiếng nhận là anh của nàng!

3. Rủ rê cấp dưới lên giường
Một anh gọi đó là đường làm ăn
Khiến cho chị vợ cằn nhằn
Hãy nghe chị ấy lăn tăn điều gì?

4. Hôm qua bác sỹ Chí Thành
Đã nêu bí quyết “lên nhanh” nhờ mùi
Hương làm thính giả rất vui
Hãy nghe bác ấy đã xui dư lào!

Thứ Ba, 28 tháng 5, 2024

Nhân cái sự kết thúc năm học


Kết thúc năm học là thời điểm các ông bô bà lão khoe thành tích học tập của con. Người thì khoe con được giấy khen này. Người thì khoe con được giải thưởng nọ. Người không muốn khoe giấy khen và giải thưởng, thì khoe con được lên lớp. Vân vân và mây mây.

Và cái sự khoe của các ông bô bà lão lại làm tôi nhớ đến thành tích học tập của tôi thời mới cắp sách đến trường…

Hồi đó, cũng vào tầm ve bắt đầu kêu, phượng bắt đầu nở như bây giờ, thì tôi mới bắt đầu biết đến và có ý niệm về cái gọi là thành tích hay danh hiệu mà tôi đạt được sau một năm tập đánh vần và tập đọc ê a.

Ban đầu, danh hiệu của tôi chưa được thể hiện bằng giấy khen, mà mới chỉ được cô giáo ghi vào sổ liên lạc. Tôi không nhớ điểm tổng kết năm học đầu đời của tôi cụ thể là mấy “phẩy”, nhưng tôi nhớ chắc chắn, là năm đó, danh hiệu của tôi được cô giáo ghi vào sổ liên lạc là học sinh tiên tiến.

Chả cần biết học sinh tiên tiến thì hay hớm ra sao, chỉ cần biết đạt danh hiệu đó thì sẽ được phát giấy khen và phần thưởng, là tôi ưng lắm rồi.

Trong khi đó, ở khu tập thể của tôi, có một con bé bằng tuổi và học cùng trường với tôi nhưng không cùng lớp. Kết thúc năm học, tuy nó không nói gì với tôi về danh hiệu mà nó đạt được, nhưng trong những câu chuyện mà tôi nghe lỏm được lúc nó nói chuyện với anh nó, thì nó được xếp loại học sinh toàn diện.

Vào cái thời đói ăn đói mặc ấy, trông thấy ai có vẻ trau chuốt bề ngoài, hay còn được người lớn gọi là “diện”, thì tôi ghét lắm. Và tôi nghĩ, cái đứa con gái kia, chắc là vì hay trau chuốt áo quần hay tóc tai, nên mới bị cô giáo xếp cho cái danh hiệu khó ưng đó. Toàn diện, có nghĩa là lúc nào cũng chỉ chăm chăm trưng diện chứ còn gì nữa!

Và tôi thật lấy làm đắc chí khi nói với ba tôi về thành tích học tập đầu tiên của mình: Con được danh hiệu học sinh tiên tiến. Còn con nớ chỉ là học sinh toàn diện!

Bữa ấy, ba tôi không giải thích cho tôi biết học sinh tiên tiến và học sinh toàn diện thì ai hơn ai kém. Nhưng chỉ sau đó ít lâu, tôi mới vỡ lẽ ra rằng, học sinh tiên tiến như tôi, chỉ cần điểm tổng kết trên 7 “phẩy” là được. Còn học sinh toàn diện như cái con bé đáng ghét kia, là phải có điểm tổng kết từ 8 “phẩy” trở lên.

Thế chứ lị!

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2024

“Ghen tuông” bắt nguồn từ triều đại nhà Đường?


“Viên Thiệu chết rồi, bọn Thẩm Phối lo liệu ma chay.

Lưu thị bắt năm người nàng hầu yêu quý nhất của Thiệu đem giết đi. Lại sợ âm hồn những người ấy xuống chín suối còn đi lại được với Thiệu chăng, Lưu thị bèn sai gọt tóc, đâm nát mặt mũi, băm nát mình mẩy họ. Ghen tuông đến thế là cùng!”

Đấy là một đoạn nguyên văn trong Tam quốc diễn nghĩa, Hồi 37, nói về chuyện vợ của Viên Thiệu là Lưu thị đối xử với các tiểu thiếp của chồng. Mà Viên Thiệu mất vào cuối đời Đông Hán mạt, đâu đó khoảng năm 200CN, tức là trước nhà Đường có đến ba bốn trăm năm.

Trước Lưu thị, nhà Hán cũng sinh ra một người đàn bà ghen tuông khủng khiếp, đó là Lã Trĩ, hay còn được gọi là Lã Hậu, chánh thất của Hán Cao tổ Lưu Bang - người khai sáng nhà Hán, trước thời Viên Thiệu khoảng 400 năm.

Khác với Lưu thị ít được nhắc đến trong các tác phẩm văn học nghệ thuật, Lã Trĩ thường xuyên được chọn làm nhân vật trong nhiều tiểu thuyết, kịch và phim, mà trong đó, những người đàn bà đã từng bước qua cuộc đời Lưu Bang đều bị Lã Trĩ, bằng cách công khai hoặc ngấm ngầm, lấy mạng hoặc làm cho phải điêu đứng khổ sở, sống không bằng chết. Điểm hơn người họ Lã nằm ở chỗ, trong khi những người liền bà được Lưu Bang sủng ái bị mụ ta đì lên đì xuống, thì chánh thất của Cao Tổ lại tư thông với một kẻ tôi tớ tên là Thẩm Tự Cơ, thậm chí đưa tay buôn súng này lên làm thừa tướng.

Trước Lã Trĩ thì sách Đông Chu liệt quốc cũng chép nhiều chuyện các vương hậu, vương phi của thiên tử và các phu nhân, tiểu thiếp của chư hầu thời Xuân Thu, Chiến Quốc tìm cách trị nhau đến nơi đến chốn.

Kể sơ sơ vậy để thấy ngành ghen tuông được sách sử ghi nhận là đã có từ rất lẩu rất lâu trong lịch sử loài người, chứ liền bà đời Đường chưa đủ tuổi để khai sáng ra cái ngành danh giá này. Nhưng chỉ đến đời Đường, thì ngành ghen tuông mới chính thức được đặt tên là "ghen tuông”.

Điều đó cũng giống như, cây thì là vốn đã có từ cái thủa mẹ Âu Cơ đi khai thiên lập địa. Dưng chỉ đến khi đám cây cối ở dưới đất kéo nhau lên trời hỏi tên, thì cây thì là mới được gọi là “thì là” vậy!