Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2022

Bị dùng chùa bình sữa


Tiểu Solitaire thì được cái thù dai không ai bằng. Thế nên thi thoảng đang yên đang lành, cậu bỗng nhớ ra và muốn xét lại những chuyện đã xảy ra đâu đó từ thủa mẹ Âu Cơ đi khai thiên lập địa, hoặc thủa Lạc Long Quân cùng bao con đi ra nơi biển cả, để đất nước mãi rạng rỡ, một gấm vóc mãi rực rỡ…

Một bữa, trong lúc đi tắm, không hiểu vì bức xúc chuyện gì, Tiểu Solitaire đột nhiên tố với bố cậu: “Ba ơi! Cô giáo lấy bình sữa của con cho bạn Mít uống mà không xin phép con!”

Bố của Tiểu Solitaire không biết bạn Mít là ai và cũng không biết cái người đã lấy bình sữa của Tiểu Solitaire cho Mít uống là người nào, bởi số cô giáo đã từng dạy Tiểu Solitaire còn nhiều hơn cả số mối tình đầu mà anh ta từng trải qua.

Tuy vậy, việc cô giáo lấy bình sữa của Tiểu Solitaire cho người khác uống khi chưa xin phép, đối với bố của Tiểu Solitaire, cũng không phải là việc có thể dễ dàng chấp nhận. Thế nên, khi nghe Tiểu Solitaire kể, bố của cậu tỏ ra hết sức ngạc nhiên. “Thế hả con?” - anh ta hỏi lại Tiểu Solitaire mà giọng chất chứa cả một sự bất bình không khác gì bà Phó Đoan bị Xuân Tóc Đỏ cướp giật ái tình.

Tiểu Solitaire nghe bố hỏi thì không trả lời lại. Cần gì phải trả lời, khi mà sự thể đã hiển nhiên như việc bố của cậu đã gây ra cậu vậy. Thay vào đó, cậu chỉ giải thích thêm, để cho bố cậu biết sự thể mà cậu vừa kể là rất nghiêm trọng. “Mất vệ sinh!” - giọng Tiểu Solitaire ẩn ức.

Tất nhiên là mất vệ sinh, bố của Tiểu Solitaire biết rõ điều đó. Thế nên khi nghe câu cảm thán thốt ra từ miệng của Tiểu Solitaire, bố cậu cũng không biết nói gì hơn ngoài việc đồng tình với nhận định của cậu: “Đúng rồi!”

Tiểu Solitaire nghe bố nói thì càng tin sự thể do cô giáo của cậu gây ra là vô cùng sai trái. Việc làm ấy, đối với Tiểu Solitaire, kể ra cũng chẳng khác mấy so với những chuyện vẫn thường làm cho cậu bị mắng, như thể giành đồ chơi của em hoặc nghịch ngợm mỹ phẩm của mẹ hay vẽ linh tinh vào sách của bố vậy. “Tầm bậy tầm bạ!” - Tiểu Solitaire thốt lên, giọng của cậu không khác gì cái giọng mà cậu vẫn thường phải nghe mỗi khi gây ra chuyện gì không nên không phải.

Bố của Tiểu Solitaire thấy cậu bức xúc quá đỗi thì cũng phải tỏ ra phẫn nộ cho hợp thời trang. Tuy vậy, để không làm tình hình trở nên căng thẳng quá mức, anh ta cũng phải tìm cách xoa dịu Tiểu Solitaire. “Để hôm nào gặp, ba mắng cô giáo cho!” - vừa kỳ cọ cho Tiểu Solitaire, bố cậu vừa hứa hẹn.

Nhưng lời hứa đó, đối với Tiểu Solitaire, là không đủ để làm nguôi đi sự ấm ức bấy lâu. Nguôi làm sao được, khi mà kẻ gây ra cả một việc tầy trời kia, lại chỉ phải trả giá bằng một vài câu mắng như mắng trẻ con vậy được.

Bởi thế, khi nghe bố nói chưa dứt câu, Tiểu Solitaire lập tức đề xuất ngay một biện pháp khác để xử lý đối với cái người mà cậu thấy là vừa mất vệ sinh lại vừa bậy bạ. “Ba lấy cái roi, ba đánh vào mông cô giáo đi!” - giọng Tiểu Solitaire tỏ ra không hề muốn khoan nhượng.

Bữa đó, Tiểu Solitaire mới được đâu gần 3 tuổi 11 tháng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét