Thứ Hai, 11 tháng 3, 2024

Ngủ trưa với ba




Ở đâu đó, tôi đã từng nghe ai đó nói, đại để, lúc lớn lên thì người ta mới biết rằng ngủ trưa là một đặc ân, chứ không phải là nghĩa vụ.

Hôm cuối tuần vừa rồi nghỉ ở nhà, tôi nằm ngủ trưa với con trai. Tất nhiên, nằm ngủ với một đứa trẻ đang ở lứa tuổi coi ngủ trưa là nghĩa vụ, thì giấc ngủ của tôi cũng chẳng thể nào trọn vẹn, nếu không bị cắt ngắn ở đoạn đầu thì cũng bị rút bớt ở phần sau, hoặc có khi bị chen ngang ở phần giữa. Và nhìn cái cách con trai thực hiện “nghĩa vụ” ngủ trưa của mình, tôi lại nhớ đến cảnh ngày bé nằm ngủ trưa với ba, lúc tôi cũng bằng tuổi con tôi bây giờ.

Hồi ấy, anh em tôi mới được chuyển từ Quảng Bình vào Huế - nơi ba làm việc. Mẹ đi làm cả ngày, anh tôi đi học buổi chiều, còn thằng út đi đâu thì tôi không tài nào nhớ nổi, nhưng buổi trưa thường chỉ có tôi ở nhà với ba. Đến giờ ba ngủ thì đương nhiên tôi cũng phải lên giường ngủ cùng.

Vì ngủ trưa là “nghĩa vụ”, nên tôi chỉ lên giường nằm cho có, chứ chẳng hề ngủ ngáy gì. Tôi hết nhìn trần nhà thì nhìn ra cửa sổ, rồi nhìn đồ đạc trong phòng, hoặc không thì nhìn ba ngủ, hoặc sờ tay, sờ tóc, hoặc nghịch lông nách của ba… Nói chung là tôi tìm đủ mọi cách để tiêu hết khoảng thời gian dành cho việc ngủ trưa để làm những việc vô tri, chỉ mong đến giờ ba thức dậy đi làm thì tôi lại đi lêu bêu khắp khu tập thể hoặc làm gì mặc ý, cho đến khi anh tôi đi học về hoặc ba mẹ đi làm về.

Trong rất nhiều việc vô bổ mà tôi đã làm trong những giờ ngủ trưa ấy, cũng có một việc có ích mà tôi còn nhớ. Ấy là lần mà sau khi sờ tay, sờ tóc của ba chán chê, tôi lay ba dậy và nói, “ba dậy đi mần!”.

Ba mở mắt ra, nhìn đồng hồ rồi nói, “ừ, đến giờ rồi”. Đoạn ba rửa mặt, thay quần áo rồi đi làm, còn tôi thì lại làm những việc vô bổ tiếp theo như lịch trình hằng ngày vẫn thế. Nhưng hôm đấy, tôi thấy cũng vui vì ít nhất đã dùng thời gian ngủ trưa của mình để làm được một việc có ích, ấy là đánh thức ba dậy đi làm đúng giờ.

Trưa hôm sau, cũng với từng đó công việc được tôi lặp lại vào giờ ngủ trưa. Tuy nhiên, kết quả thu được thì không như kì vọng, bởi sau động tác lay và gọi của tôi, ba mở mắt ra nhìn đồng hồ vào nói, “chưa đến giờ!”. Và cũng từ sau lần báo thức sai giờ đó, tôi không gọi ba dậy để đi làm nữa, mặc dù ba không mắng mỏ hay cấm đoán gì…

Ngoài hai kỉ niệm nói trên, tôi không còn nhớ gì về những lần nằm ngủ trưa với ba. Có thể là do sau đó nhà tôi được phân một căn hộ có thể đặt được nhiều giường hơn nên tôi đã thực hiện “nghĩa vụ” ngủ trưa ở một chiếc giường khác. Hoặc cũng có thể là do sau đó tôi đã đến tuổi đi học nên ba không còn thấy cần phải dùng việc ngủ trưa để ngăn tôi làm những việc vô tri như cái thủa lên bốn, lên năm nữa…

Bây giờ thì ba đã về với ông bà. Việc nằm ngủ trưa với ba, hay sờ tay, sờ tóc hoặc báo thức cho ba, nếu muốn thì tôi cũng chỉ có thể thực hiện vào kiếp sau. Còn kiếp này, kể từ ngày ba mất đi, thi thoảng được gặp ba trong những giấc ngủ của mình, là tôi cũng đã thấy thoả mãn lắm rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét