Thấy cái tít bài viết này, em lại nhớ chuyện ngày xưa đi ngủ có khoá cửa…
Chuyện xảy ra đâu đó khoảng chừng 1 tháng trước Tết âm lịch, lúc em đang du học năm thứ 3 ở xứ Cổ Nhuế.
Thường thì vào các buổi tối, sau khi cơm nước xong xuôi, em sẽ đóng cửa và nghe chương trình ca nhạc theo yêu cầu trên đài phát thanh Hà Nội hoặc trên kênh FM100 một lúc, sau đó sẽ vào bàn đánh vật với con chữ.
Dưng đợt đó, có ông bạn vàng từ trên bản xuống mang cho mấy gói chè ô long, nên trước khi tiến hành các công việc thường lệ, em cũng tập toẹ pha chè uống thử coi cảm giác làm Nguyễn Tuân, Vũ Bằng hay Thạch Lam thì có gì khác người phàm.
Hiềm nỗi, cái giống chè ô long, uống hết nước thứ nhất rồi lại pha thêm nước thứ hai, hết nước thứ hai rồi lại pha thêm nước thứ ba…, chế mấy lần nước sôi như vậy mà chè vẫn đậm như ban đầu. Báo hại tối hôm đó, em được một bụng no nước chè, nằm trằn trọc mãi phải đến 2-3 giờ sáng mới ngủ được, say như chết.
Sáng hôm sau, cảm nhận đầu tiên của em khi mở mắt là thấy cửa phòng đã mở toang, mặc dù tối hôm trước em đã đóng và chốt cửa hẳn hoi. em nghĩ ngay, thế này là đạo chích đã ghé thăm rồi, bỏ mẹ.
Ngồi nhổm dậy, nhìn quanh phòng một chập, em thấy trên mắc đã không còn chiếc áo ấm và cái quần bò đang mặc dở. Phía chân giường, nơi thường để giày dép, đôi giầy khủng bố có giá tương đương 1 tháng tiền ăn cũng đã đội nón ra đi, chỉ còn lại đôi xăng đan mà em thường đeo khi đi chơi hoặc đi ăn cơm bụi.
Bước ra ngoài sân, em thấy cái thẻ sinh viên (thường vẫn để trong ví, nhét túi quần bò) đã được tên đạo chích tốt bụng vứt lại. Còn cái ví, cùng với toàn bộ số tiền ăn tiêu còn lại của tháng đó, tất nhiên đã theo cái quần bò phiêu bạt giang hồ.
Vệ sinh qua quýt, em thay quần áo rồi khoác thêm chiếc áo len và đeo đôi xăng đan mà tên đạo chích để lại. Nhét chiếc thẻ sinh viên vào túi, em vội vã đi về phía giảng đường cho kịp giờ thi.
Sáng hôm đó, em phải thi môn Toán kinh tế trong cái rét của thợ cầy thợ cấy với một chiếc áo sơ mi và áo len mỏng khoác trên người và đôi xăng đan không có tất ở dưới chân. Hồi đó, em không quen ai ở phương Nam đặng bảo người ta gửi ra cho một chút nắng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét