Em biết Đăng Dương từ thủa mười tám đôi mươi. Hồi đó chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà em lại thích những bài hát nhạc đỏ tone cao, và thích luôn những giọng tenor kiểu Đăng Dương, Trọng Tấn, Việt Hoàn. Xong sau đó, theo xu hướng mở cửa hội nhập, em còn thích sang cả Luciano Pavarotti bên Ý Đại Lợi…
Và vì thích những giọng nam cao nói trên, nên hồi ấy, hễ đi hát karaoke là em cứ phải chọn những bài có tone cao vút, kiểu như “Đường chúng ta đi”, “Bài ca Hà Nội”, hay “Những ánh sao đêm”…, dù chất giọng của mình có khi còn phải cộng thêm điểm ưu tiên khu vực thì may ra được xếp vào hạng nam trung, hay còn gọi theo ngôn ngữ âm nhạc bác học, là baritone.
Dưng mà rồi theo thời gian, cùng với sự thoái hóa của thanh quản và sự tha hóa về nhãn quan và thị hiếu âm nhạc, các bài hát cách mạng theo phong cách thính phòng cổ điển cũng dần được em thay thế bởi những “Cô hàng xóm”, “Em về với người” hay “Đập vỡ cây đàn”,... mỗi khi bước vào phòng karaoke.
Ấy thế mà hôm qua, khi nghe Đăng Dương hát “Tổ quốc yêu thương” trong một sự kiện của Hiệp hội Ngân hàng Việt Nam, thì máu thính phòng cổ điển trong người em lại trào lên, đến đỗi sởn cả da gà khi Đăng Dương hát những nốt cao. Cảm giác lúc ấy, dù đang ngồi ở ghế khán giả, dưng em cũng muốn hát to lên: “Tổ quốc ơi có bao giờ đẹp như hôm nay. Ta đang sống những ngày chói lọi…”. Cơ mà em tự biết chất giọng của mình vốn chả ra cái gì, nên cũng chỉ ngồi sởn da gà và tự bằng lòng với những gì mà con tạo ban cho...
Đành là nếu cầm micro lên để hát thì giọng em không thể so được với giọng của Đăng Dương. Dưng nếu cầm bút lên mà phệt thêm vài “chấm” vào lãi suất cho vay í mà, thì dễ em cũng làm được hàng nghìn người rú lên những nốt còn cao hơn cả giọng của Pavarotti í chứ. Giọng của Đăng Dương đã là cái gì mà em phải thấy băn khoăn!
Lãi suất cho vay mới ngang giọng Đăng Dương chứ biểu đồ giá vàng đã lên đến ngang tông giọng của Dimash Qudaibergen rồi ông ạ. Khuyến nghị ông nghe thử :))))
Trả lờiXóaThôi, ta hay bị váng đầu, nghe mấy tone đấy lợi bất cập hại!
Xóa