Nhân chuyện một ông cháu vừa thi đỗ chuyên Hóa, tôi lại nhớ chuyện một ông em chọn thi chuyên Hóa hồi xửa hồi xưa, khi tôi mới bước vào nghề bóp cổ người ta mà lấy lãi, hay nói hoa mỹ hơn, là làm ngân hàng.
Số là ông em không biết học chuyên Hóa thì hay dở thế nào, nên mới đè tôi ra để tham vấn.
Tôi liền hỏi, sau này em định theo nghề nào. Ông em đáp, muốn theo nghề của anh.
Tôi mới bảo, là nếu theo nghề ngân hàng thì học chuyên Hóa chỉ tổ phí công. Tôi giải thích thêm, học 3 năm chuyên Hóa cũng giống như yêu say đắm một cô gái trong 3 năm liền, xong đến khi lên đại học lại học ngành chẳng liên quan gì môn Hóa nữa, thì có khác gì đá đít cô gái mà mình đã yêu 3 năm đâu?
Mặc cho tôi đã nói đến vậy, nhưng chắc ông em chưa đá đít cô gái nào, hoặc chưa bị cô nào đá đít, nên chưa hình dung ra việc từ bỏ môn chuyên sau 3 năm theo đuổi sẽ làm ra sự hụt hẫng hay tiếc nuối dư lào. Rốt cục, ông vẫn chọn học chuyên Hóa và theo ngành ngân hàng của tôi.
Đến hôm rồi, một ông cháu chọn học chuyên Hóa. Tôi mới bảo, học chuyên gì mà sau này còn dùng được nhiều thì hẵng học, chứ học chuyên Hóa thì lại chẳng dùng được bao nhiêu.
Nếu học Văn, người ta sẽ biết viết đơn xin nghỉ phép, viết bản kiểm điểm cuối năm, viết biên bản cuộc họp, viết báo cáo các loại, biết tên của ông tiên Điền không phải là Điền mà là Nguyễn Thị Tố Như, biết khi muốn chế giễu ai thì chỉ cần nói với anh ta: U!…
Nếu học Toán, người ta sẽ biết đo diện tích nhà, đo chu vi 3 vòng, cộng trừ nhân chia các khoản tiền phải trả, tính tiền nhậu, biết tính toán quy mô quỹ đen, ước số tiền phải ăn cắp của vợ…
Nếu học Lý, người ta sẽ biết sửa bóng đèn, đấu phích cắm, chọn ổ cắm phù hợp công suất thiết bị, lắp pin đúng chiều vào bộ điều khiển từ xa…
Nếu học Sử, người ta sẽ biết 2 bà Trưng tên gì, Lý Thường Kiệt họ gì, biết Quang Trung và Nguyễn Huệ là 1 người chứ không phải 2 người, biết quân Mông khác với đồng bào Mông, biết ngày Quốc khánh, ngày giải phóng miền Nam để lên lịch nghỉ làm đi chơi…
Nếu học Địa, người ta sẽ biết Hà Đông ở cạnh hay ở trong Hà Tây, biết Hà Bắc và Hà Nam có ở cạnh nhau không, biết Mỹ khác Châu Mỹ và Nga khác Liên Xô dư lào, biết muốn xem trym cánh cụt thì phải đến Bắc Cực hay Nam Cực, biết Thái Bình Dương có phải là một vùng biển của tỉnh Thái Bình hay không…
Nếu học Sinh, người ta sẽ biết không phải hễ mọi người Kinh đều có mông thì mọi người Mông đều có kinh, biết em bé được sinh ra ở gần rốn chứ không phải ở nách, biết cầm tay hoặc hôn nhau thì không có em bé, biết muốn có em bé thì phải làm gì nếu không kiếm được nước trong sọ dừa hoặc vết chân lạ…
Nếu học Tin, người ta sẽ biết oánh máy 10 ngón như một, biết cài các phần mềm trên máy tính, biết cách tải các clip của Ngô Thanh Vân hoặc Phương Mỹ Chi, biết cách vượt tường lửa để vào Facebook…
Trong khi đó, suốt bao nhiêu năm học Hóa, mặc dù đến giờ này vẫn có thể đọc ông ổng “Bài ca hóa trị”, nhưng tôi cũng chưa có dịp nào sử dụng đến những kiến thức lớn lao và to tát đó vào trong đời sống hàng ngày, ngoài việc thi thoảng pha nước xà phòng cho con thổi bong bóng.
Lẽ tất nhiên, nếu cần pha axit để oánh ghen, thì tôi cũng biết là nên đổ axit vào nước chứ không phải đổ nước vào axit. Nhưng nói như cụ Thi hay cụ Cận, thì “mùa thu nay khác rồi” và “hôm nay xã hội đã lên đường”, nên khi gặp tình địch thì tôi cũng chỉ cần oánh son hoặc oánh phấn, chứ hơi đâu mà oánh ghen, phỏng ạ?
Thế thì, nếu không có ý định hoặc khả năng thi vào các lớp chuyên khác, thà các cháu cứ học luôn các lớp đại trà cho nó nhàn cái thân. Chứ mất công ôn luyện bao nhiêu lâu mới đỗ vào chuyên Hóa, rồi mất công yêu môn Hóa đắm đuối những 3 năm, mà ra trường lại không thi vào khoa Hóa của Đại học Văn hóa hoặc không làm ở cửa hàng bách hóa hay tạp hóa, thì học chuyên Hóa cũng có tác dụng gì ngoài việc pha nước xà phòng để thổi bong bóng đâu. Phỏng ạ?


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét