Thứ Tư, 6 tháng 10, 2021

Đi học ngày đông


Đó là một buổi sáng khi mà trời đã chuyển sang đông. Mùa đông của cái xứ mà Tiểu Solitaire đang ở, về nguyên tắc, chả có gì hay. Mưa thì phùn, gió thì bấc, có việc phải ra ngoài trời thì dễ bị ướt, nếu không diện đủ các loại áo này quần nọ có khi còn bị teo trym nữa.

Tiểu Solitaire thức dậy và phải thực hiện một quy trình lằng nhằng dây điện gồm rất nhiều thủ tục để chuẩn bị cho một ngày đèn sách vất vả: đi đái ơ, đánh răng ơ, rửa mặt ơ, lên đồ lồng lộn ơ, vân vân và mây mây. Mặc dù mỗi việc ấy đều tốn kha khá thời gian, song Tiểu Solitaire không việc gì phải vội, bởi thời gian thì cậu có quá nhiều.

Thủ tục này nọ xong xuôi, Tiểu Solitaire theo bố vào thang máy để đến trường mẫu giáo ở tầng trệt của toà chung cư. Ở đó, cô giáo và các bạn cùng lớp đang chờ cậu để cùng học những bài mà Tiểu Solitaire thấy cũng chẳng có gì ngầu, hết “xoè bàn tay, đếm ngón chân”, xong thì kể lể ỉ ôi, “cô ơi cô, bố cháu yêu cô lắm”…

Bởi những thứ được học ở trường không có gì ngầu nên Tiểu Solitaire cũng chẳng lấy gì làm ham. Chả nói đâu xa, đến như bố cậu, không học ở đó ngày nào mà giờ cũng ngồi ở ngân hàng, mang tiền Chính phủ cho bản làng vay đủ đấy thây. Và bởi không ham, nên sáng nào Tiểu Solitaire cũng chỉ đồng ý vào lớp sau khi được bố đưa đi chơi một vòng, mười lăm đôi mươi phút gì đó.

Dưng hôm ấy, khi vừa xuống đến sảnh thì bố của Tiểu Solitaire có vẻ ngập ngừng. Thay vì đưa Tiểu Solitaire đi chơi lòng vòng quanh chung cư như thường lệ, bố cậu dừng lại nói: “Để ba xem trời có mưa không đã rồi mình đi chơi nhé!”

Dứt lời, bố cậu vẫy một người khách vừa bước vào sảnh, hỏi to: “Chú ơi chú, ngoài kia đang mưa hả chú? Tiểu Solitaire ra đấy chơi thì bị ướt hả chú?”

Người khách nghe hỏi thì ngớ cả người như gặp phải một kẻ dở hơi. Nhưng thấy bố của Tiểu Solitaire cười nói niềm nở, lại còn biết nháy cả một bên mắt nữa, nên người khách cũng hướng về phía Tiểu Solitaire, trả lời đầy tinh thần trách nhiệm: “Mưa đấy! Ra ngoài là ướt đấy!”

Bố của Tiểu Solitaire nghe nói thì rất lấy làm chán nản. Anh ta quay lại bảo với Tiểu Solitaire: “Con đứng đây để ba chạy ra ngoài sân xem có ướt không nhé!”

Nói rồi, anh ta bước nhanh ra khỏi sảnh. Nhưng vừa đặt chân ra ngoài sân, anh ta đã run như lần đầu nắm tay bạn gái, miệng không ngừng kêu lên: “mưa thế!”, “lạnh thế!”

Kêu la một hồi, bố của Tiểu Solitaire chạy vào trong sảnh. Đưa tay phủi mãi trên mái tóc mà chẳng văng ra được một hạt nước nào, người đàn ông ham chơi tỏ ra tiếc rẻ: “Chắc mình phải vào lớp thôi, chứ bây giờ mà đi chơi thì ướt hết, lạnh lắm!”

Nói đoạn, anh ta nắm lấy tay của Tiểu Solitaire và dắt cậu đi về phía lớp học, miệng không ngừng buông lời trách móc con tạo: “Tự nhiên trời lại mưa chứ! Khó chịu!”

Tất nhiên là Tiểu Solitaire cũng chẳng lấy gì làm dễ chịu với ba cái trò đỏng đảnh kia của ông trời. Mưa gió thế mà đi chơi thì ướt hết chứ tránh làm sao khỏi, mà có khi lại còn sun cả trym nữa.

Nghĩ vậy, Tiểu Solitaire cũng quay người bước theo bố, vừa đi vừa nói thật to để cho cái kẻ làm ra cơn mưa biết được cái cảm giác mà cậu đang mang trong lòng: “Khó chịu!”

Bữa đó, Tiểu Solitaire mới được đâu chừng 25 hay 26 tháng tuổi.

1 nhận xét: