1. Tối nay gấp áo quần để chuẩn bị đi công tác, sẵn tiện anh vơ luôn một mớ áo quần không dùng nữa để gửi về quê. Bà bu trông thấy nhiều chiếc áo còn mới, hỏi vì sao không dùng. Anh nói, thi thoảng cũng phải thay đổi, chứ mặc mãi thì chán lắm. Bà bu bảo, nhưng mấy cái áo này còn tốt. Tốt thì cũng phải thay, bu ạ. Bây giờ là thế kỉ mấy rồi mà áo quần cứ mặc mãi được!
2. Hồi bé, anh hay được mặc quần áo mới, còn thằng út thì toàn phải mặc thừa của anh. Mấy lần nó thắc mắc, sao ba mẹ không mua áo quần mới cho con? Ông bô bảo, áo quần đấy là mua cho con, nhưng hơi rộng nên cho anh mượn mặc tạm, lúc nào con mặc vừa thì anh trả lại. Thế mà nó cũng tin, hihi. Bây giờ lớn rồi nhưng đi đâu anh cũng thường để ý mua áo quần cho nó, kể cả những lúc đi sang “bển”. Nhưng ngược lại, anh chẳng mấy khi mua áo quần cho anh. Đồ ở “bển” đắt bỏ mẹ!
3. Năm ngoái anh về thăm nhà, mua cho thằng cháu 3 tuổi bộ quần áo mới. Bà bu bảo, thằng đó bây giờ có quá nhiều áo quần, chẳng bù cho anh hồi bằng tuổi nó, bu đưa anh từ Quảng Bình vào Huế thăm ông bô mà anh chỉ có mỗi nhõn chiếc quần mặc trong người. Anh hỏi, thế nhỡ quần bị bẩn hoặc con dè tầm thì sao hở bu? Bu bảo, truổng cời! Ôi chao, thế thì còn gì là phẩm giá, là tiết hạnh của con, bu ơi!
4. Học hết cấp 2 mà anh cũng chỉ có 2 chiếc quần âu, trong đó có một chiếc may bằng mảnh vải mà ông bô mang ở “bển” về từ hồi anh còn chưa sinh. Anh rất thích chiếc quần đó, mặc đi mặc lại suốt. Có lần ông bô đi làm về, kể chuyện có chú gì làm cùng cơ quan ông bô hỏi, thằng cu hay mặc cái quần kaki màu vàng có phải con anh không, cháu nhà tôi bảo nó học giỏi lắm. Sau bữa đó, anh có thêm một chiếc quần nữa là 3 chiếc. Biết ơn chú gì đấy thế không biết!
5. Hồi anh học lớp 10 hay 11 gì đấy, bắt đầu rộ lên mốt mặc quần jean. Anh cũng mặc quần jean, nhưng chỉ được mỗi chiếc. Có lần cô bạn học chung đội tuyển thắc mắc, sao thấy cậu mặc chiếc quần jean đó hoài vậy? Anh nghĩ bụng, được mỗi chiếc quần jean, không mặc nó thì mặc cái gí đèo. Nhưng cũng từ đó anh bỏ hẳn cái việc tơ tưởng cô kia, cho dù cô ấy đẹp tức tưởi một vùng. Hồi đó mà anh cứ mặt dày tán tỉnh cô ấy thì không biết anh đã thành Chử Đồng Tử hay là thành Trương Chi?
P/S. Trong ảnh là chiếc quần jean trứ danh của anh. Chẳng hiểu hồi đó anh học ở đâu ra mà có kiểu chào cũng xùy tuynh ra phết!
2. Hồi bé, anh hay được mặc quần áo mới, còn thằng út thì toàn phải mặc thừa của anh. Mấy lần nó thắc mắc, sao ba mẹ không mua áo quần mới cho con? Ông bô bảo, áo quần đấy là mua cho con, nhưng hơi rộng nên cho anh mượn mặc tạm, lúc nào con mặc vừa thì anh trả lại. Thế mà nó cũng tin, hihi. Bây giờ lớn rồi nhưng đi đâu anh cũng thường để ý mua áo quần cho nó, kể cả những lúc đi sang “bển”. Nhưng ngược lại, anh chẳng mấy khi mua áo quần cho anh. Đồ ở “bển” đắt bỏ mẹ!
3. Năm ngoái anh về thăm nhà, mua cho thằng cháu 3 tuổi bộ quần áo mới. Bà bu bảo, thằng đó bây giờ có quá nhiều áo quần, chẳng bù cho anh hồi bằng tuổi nó, bu đưa anh từ Quảng Bình vào Huế thăm ông bô mà anh chỉ có mỗi nhõn chiếc quần mặc trong người. Anh hỏi, thế nhỡ quần bị bẩn hoặc con dè tầm thì sao hở bu? Bu bảo, truổng cời! Ôi chao, thế thì còn gì là phẩm giá, là tiết hạnh của con, bu ơi!
4. Học hết cấp 2 mà anh cũng chỉ có 2 chiếc quần âu, trong đó có một chiếc may bằng mảnh vải mà ông bô mang ở “bển” về từ hồi anh còn chưa sinh. Anh rất thích chiếc quần đó, mặc đi mặc lại suốt. Có lần ông bô đi làm về, kể chuyện có chú gì làm cùng cơ quan ông bô hỏi, thằng cu hay mặc cái quần kaki màu vàng có phải con anh không, cháu nhà tôi bảo nó học giỏi lắm. Sau bữa đó, anh có thêm một chiếc quần nữa là 3 chiếc. Biết ơn chú gì đấy thế không biết!
5. Hồi anh học lớp 10 hay 11 gì đấy, bắt đầu rộ lên mốt mặc quần jean. Anh cũng mặc quần jean, nhưng chỉ được mỗi chiếc. Có lần cô bạn học chung đội tuyển thắc mắc, sao thấy cậu mặc chiếc quần jean đó hoài vậy? Anh nghĩ bụng, được mỗi chiếc quần jean, không mặc nó thì mặc cái gí đèo. Nhưng cũng từ đó anh bỏ hẳn cái việc tơ tưởng cô kia, cho dù cô ấy đẹp tức tưởi một vùng. Hồi đó mà anh cứ mặt dày tán tỉnh cô ấy thì không biết anh đã thành Chử Đồng Tử hay là thành Trương Chi?
P/S. Trong ảnh là chiếc quần jean trứ danh của anh. Chẳng hiểu hồi đó anh học ở đâu ra mà có kiểu chào cũng xùy tuynh ra phết!
Ông có dư áo quần thì chuyển lên Kim Liên mà buôn hàng thùng quách. 1 vốn 4 lời. Muốn thúc đẩy xã hội phát triển là phải thế :-) :-) :-)
Trả lờiXóaCó mà bán vốn tự có cũng chẳng lời được từng đó! Hôm nọ ta xem báo, thấy chị em ở đường Phạm Văn Đồng than thở bởi nỗi kinh tế suy thoái làm cho đàn ông bớt đi chơi gái ! :)))
XóaỜ, thế là các chị ấy chưa biết mánh mung rồi. Buôn có bạn, bán có phường. Nhẽ các chị ấy phải về Đồ Sơn mấy lại Quất Lâm, thiếu gì đàn ông :)) :)) :)) Kinh tế suy thoái chứ kỹ nghệ có suy thoái đâu :))
XóaNhưng kinh tế suy thoái thì cầu có khả năng thanh toán cũng giảm mà ông. Cái này chắc phải vời cụ Phụng lên viết thêm quả kĩ nghệ móc xiền đờn ông nữa mới xong! :D
XóaBây giờ mặt đã đủ dày rồi thì sao ngài Sô thử đốt hết quần áo đi, để lại độc một chiếc quần xem có vớ bẫm được như cụ Chử ko ;))
Trả lờiXóaThì nhà chị không thấy là ta ngoài cật chỉ có mỗi một manh áo vải đấy thây, quần đâu mà quần? :)) Chị xung phong làm Tiên Rung đi! :)))
XóaTuy ta là đồng nát thật, nhưng cũng có một ước mơ, một khát khao cháy bỏng là được cặp với đại gia, chứ không hứng thú với những người chạy theo mốt bảo vệ môi trường như ngài ;)). Với lại, ta thấy ngài ăn mặc hớ hênh như thế bao nhiêu năm trời rồi mà có cô Tiên Rung nào ngó ngàng đâu, có nhẽ ngài phải học mốt nude toàn bộ như cụ Chử thì mới ăn thua :)))
XóaHố hố.....
XóaNgày xưa xã hội hỗn mang nên cụ Chử mới có thể diện trang phục "phản cảm" thế được. Chứ bây giờ mà ta làm như cụ ấy thì bị cấm biểu diễn như HH Diễm Hương ngay, lúc đó thì phải đi gặp HH Thật thà Ngọc Trinh để xin học bài cạp đất. Chị Nát nhận thức còn ấu trĩ quá, nhẽ ta phải nhờ Dâm Sư đưa chị vào chùa để "phổ độ" cho một thời gian thì mới giác ngộ được! ;))
XóaHơ hơ, tôi ngưỡng mộ ngài quá ngài Sô ạ! Không ngờ 1 người triền miên diện "cật một manh áo vải" khoe hàng suốt bao nhiêu năm như cụ Sô nhà ta mà cũng biết thế nào là "phản cảm" cơ đấy ;)). Nhưng ngài muốn làm nên nghiệp nhớn như cụ Chử thì phải liều 1 phen chứ, kiếm được Tiên Rung rồi thì có người cùng tạo dựng sự nghiệp... cạp đất với ngài, có phải vui hơn không :)))
XóaVì cái gì mà hết cô này đến nàng kia đòi cởi quần, cởi áo của A Sol trong khi việc mà ta thành thạo nhất là cởi quần áo thì không có ai ngó ngàng tới là sao? Haizz, người với người sao lại khác nhau quá vậy!
Xóa- Mỹ nữ, phía trước có yêu quái, để bần tăng đưa nàng qua!
Ôi, đại sư đã hiển thánh, thật là phúc đức cho chúng sanh! Bấy lâu ngài bận đi phổ độ ở Đồ Sơn hay Quất Lâm mà khiến chúng sanh trông chờ đỏ con mắt bên phải, ngứa con mắt bên trái?
XóaBạch đại sư, trong đám chúng sanh của ngài hiện nay có một bộ phận không nhỏ gồm 2 chúng sanh là mụ Bồ Nông và chị Đồng Nát duyên trần chưa dứt, ưng làm Tiên Dung mà chưa kiếm ra Trư Bát Giới, à quên, Chử Đồng Tử. Dám xin đại sư hãy vì chúng sanh mà trút bỏ cà ra, à quên, cà sa, chỉ điểm cho mụ Nông và chị Nát ra khỏi đường mê muội! :))
Xóa
Đại ka Dâm sư à, tôi thấy có chút nhầm lẫn ở đây. ;))
XóaThứ nhất, lão Sô đâu phải người, lão ấy là yêu quái đúng như đại ka đã nói đấy ;)), nên không thể giống ngài được!
Thứ 2, nhìn hình ảnh của đại ka ngời ngời ở trển, tôi biết là ngài đã học tập triệt để kinh nghiệm của cụ Chử, không còn vướng bận gì trên người nữa thì còn giề mà…cởi :)). Chắc hẳn ngài đã có ít nhất một hoặc một cơ số nàng tiên, trong đó có Tiên Rung rồi. Chỉ có kẻ tên là Sô kia ngày này qua tháng khác cứ ăn mặc hớ hênh đứng đường đợi Tiên Rung mà Tiên Rung vẫn “im thin thít và lặn mất tăm”. Tôi sợ tình trạng này kéo dài không khéo lão ấy lại chuyển sang trạng thái “tay nhặt lá, chân đá ống bơ, mặt ngơ ngơ” thì thật thậm nguy, không có ai trồng cải cho chúng ta ăn nữa nên mới khuyên lão ấy học tập cụ Chử, biết đâu sẽ có biến ;)).
Trần đời ta chưa từng thấy ai tưởng tượng phong phú như chị Nát. Ai đời, người ta chỉ show mỗi cái ảnh cởi trần mà chị ta lại tưởng ra ngay được việc cởi truồng. Kiểu này thì chúng sanh tốt nhất là cứ cởi sẵn hết đồ ra cho chị Nát ngự lãm, chứ có mặc vào thì chị ấy cũng hình dung như không mặc gì thì mặc làm chi cho phí vải! :)))
Xóa:)) Thế thì ngài phải xem lại chính mình, ngài Sô ạ. Đại ka Dâm Sư chỉ cần cởi trần đã có Tiên Rung rồi, mà ngài để thiên nhiên toàn bộ phần dưới mà chả có ai ngó ngàng đến là sao? Nhẽ nào tạo hóa có sự nhầm lẫn với trường hợp của ngài ;))
XóaƠ kìa, nhầm hay không thì chị tưởng tượng là biết, chị có năng lực siêu nhiên đó mà! :)))
XóaMới lại, đời này có phải ai cũng lấy Chử Đồng Tử như cái cô gì Dung đâu? Chị đừng có nói là chị cũng học theo cô Dung đấy nhá! ;))
Ôi, cái đồng chí giơ tay cao ngất Trường Sơn vẫy vẫy kia là A Sol à? :))
Trả lờiXóaChính hắn! Có gì không nên, không phải không, đ/c cô Sao?
XóaMục 2: thì cứ bảo là mua cho e thế thôi chứ nhieu khi lại mua "nhầm" sai lớn rùi để anh mặc, mai mốt mày lớn tí nữa rùi anh trả lại :-)))
Trả lờiXóaOài, cô Phượng tinh tường thế? :)))
Xóa