Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

Tình khúc 24


Đó là tên một ca khúc nổi tiếng của Phú Quang mà trong đó mỗi hình ảnh được nhắc tới đều gắn liền với con số 24, từ những phím cầm chiều, những nhành sương mím, những lối công viên,... cho đến tiếng ve sầu, vầng trăng goá, miền hoài niệm...

Nhưng hôm nay, em không có nhã hứng để nói về tình khúc của Phú Quang. Em đang muốn nói về một chuyện xảy ra cách đây 24 năm ở Italia, khi đội tuyển Argentina và đội tuyển Đức phải quyết một trận thư hùng để chọn ra kẻ thống trị của làng bóng đá.

​​Trước đó, cả Argentina và Đức đều đã 2 lần vô địch thế giới và bất kỳ ai trong số họ chỉ cần giành phần thắng trong trận đấu này thì sẽ vĩnh viễn được giữ lại Cúp vàng FIFA làm của riêng. Trước họ, ngoài Brazil, chưa một quốc gia nào từng làm được điều kì vĩ ấy.

Năm đó, Argentina đang sở hữu trong tay “cậu bé vàng” Diego Maradona. Anh là nguồn cảm hứng của đồng đội, là niềm hi vọng của quê hương, và là thần tượng của hàng trăm triệu người mê túc cầu trên toàn thế giới. Còn đội tuyển Đức thì được dẫn dắt lối chơi bởi Jürgen Klinsmann - chàng tiền đạo có mái tóc vàng và khuôn mặt điển trai đã làm thổn thức con tim hàng triệu thiếu nữ mới lớn cũng như các bà xồn xồn đã qua thời son trẻ.

Năm đó, Argentina bước vào trận chung kết sau khi đã đả bại Nam Tư ở vòng tứ kết và hạ nhục đội chủ nhà Italia ở vòng bán kết. Còn đội Đức trở thành ứng viên của chức vô địch sau khi lần lượt loại đội Tiệp Khắc và đội Anh ở các vòng tương tự. Trước đó 4 năm, Argentina và Đức cũng đã chạm mặt nhau trong trận chung kết World Cup ở Mexicô với chức vô địch thuộc về đội bóng đến từ Nam Mỹ.

Nhưng lịch sử đã không lặp lại vào năm 1990. Chung cuộc năm đó, đội tuyển của “cậu bé vàng” đã thua sít sao trước đội tuyển của chàng tiền đạo tóc vàng bằng một quả phạt penalty tức tưởi vào phút gần chót của trận đấu. Thế giới vẫn chưa quên khuôn mặt đầy nước mắt của Maradona sau khi để tuột Cúp vàng vào tay người Đức. Và hình ảnh đó cũng đã làm con tim những người hâm mộ đội tuyển Argentina nhói đau mỗi khi trên vô tuyến vang lên giai điệu sôi động của bài hát “Mùa hè Italia” cùng với cảnh Maradona ôm mặt khóc nức nở.

24 năm qua, Argentina ngụp lặn ở các kỳ World Cup nhưng chưa một lần vượt qua khỏi vòng tứ kết[1]. Cùng trong thời gian đó, đội tuyển Đức có đến 3 lần lọt vào vòng bán kết, trong đó có một lần suýt nữa giành được chức vô địch[2].

​​Nhưng hôm nay, lịch sử lại một lần nữa gọi tên người Argentina khi trao cho họ cơ hội để đòi lại món nợ đã cho người Đức vay cách đây 24 năm[3]. Không còn những Maradona, Caniggia hay Sensini... của năm 1990, giờ đây đội tuyển Argentina đã có những người kế tục xứng đáng như Messi, Perez, Mascherano hay Zabaleta... Phía bên kia chiến tuyến, tuy vắng bóng những Jürgen Klinsmann hay Lothar Matthäus của 24 năm trước, nhưng đội hình đội tuyển Đức cũng đã được thay thế bởi nhiều cầu thủ trứ danh như Thomas Muller, Miroslav Klose, Philipp Lahm hay Schweinsteiger...

​Người Argentina tiến vào trận chung kết World Cup 2014 với 6 trận toàn thắng, trong đó đối thủ đáng kể nhất chỉ có đội tuyển Hà Lan. Người Đức bước lên đài so găng cùng Argentina với số trận thắng ít hơn một tẹo, song cũng không vì thế mà họ tỏ ra dễ bị coi thường, bởi trong số nạn nhân của họ có khá nhiều đội tuyển từng được coi là ứng viên vô địch như Bồ Đào Nha, Pháp và Brazil.

Về lịch sử, Đức đang có ưu thế về số trận thắng trong những lần chạm trán Argentina[4]. Về thực tại, giới cá độ chuyên nghiệp đang đổ tiền đổ của vào chức vô địch của đội tuyển Đức; người hâm mộ túc cầu cũng đang ngả phần lớn về chiến thắng của Thomas Muller và các đồng đội của anh.

Nhưng chẳng sao hết! Không vì những gì đã xảy ra trong lịch sử, hay vì tỷ lệ cá cược hiện tại đang nghiêng về những cỗ xe tăng Đức mà làm giảm tình yêu của em dành cho những vũ công Argentina.

​​Dẫu biết ở nơi đất nước Argentina giãy chết đang ngập ngụa với đống nợ nần chưa có cách gì trả được kia[5], các cầu thủ chắc không có điều kiện để được học Triết học nhiều như ở Việt Nam, nhưng em tin là Lionel Messi và các đồng đội của anh không thể không biết đến nhận định vô cùng biện chứng của nhà triết học duy vật Heraclit trứ danh, “không ai có thể đi đái hai lần trên cùng một dòng sông”. Bởi vì thế, không có lí do gì mà các cầu thủ Argentina dễ dàng chấp nhận để người Đức một lần nữa lấy đi Cúp vàng FIFA khỏi tay họ.

Quay trở lại với bài hát của Phú Quang, người nhạc sĩ tài hoa có thể chấp nhận gửi lại cho tình nhân của mình tất cả, trừ cái đêm cô ấy xoà bóng xuống đời anh. Còn với Argentina, họ có thể để cho đội tuyển Đức giành phần hơn trong suốt 24 năm qua, nhưng em mong rằng các vũ công tănggô hãy giữ lại chiếc Cúp vàng danh giá trong đêm 13/7 tới.

Argentina, em đã chờ đợi trận chung kết này 24 năm rồi!

-----
[1] Thành tích cao nhất của Argentina giai đoạn 1994-2010 là lọt vào vòng tứ kết các năm 1998, 2006, 2010.
[2] Đội tuyển Đức lọt vào vòng tứ kết các năm 1994 và 1998, đứng thứ 2 năm 2002, đứng thứ 3 năm 2006 và 2010.
[3] Argentina đã có cơ hội đòi lại món nợ từ đội tuyển Đức khi 2 đội chạm mặt ở vòng tứ kết năm 2006 và 2010 nhưng họ đều thất bại.
[4] Trong 6 lần gặp nhau tại các kỳ World Cup, có 4 lần Đức thắng (1958, 1990, 2006, 2010), 1 lần Argentina thắng (1986), 1 lần hoà (1966).
[5] Argentina bắt đầu lâm vào khủng hoảng kinh tế từ năm 2002 với số nợ nước ngoài lên đến mức kỷ lục (134 tỷ USD) mà đến nay vẫn chưa thể thu xếp được nguồn vốn để trả nợ. Người Argentina đang đối mặt với nguy cơ phải tuyên bố vỡ nợ trước toàn thế giới.

2 nhận xét:

  1. Vậy thì em vui lòng đợi thêm 24 năm nữa nhá! Há há

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vậy từ đây đến đó em biết tìm niềm vui ở nơi đâu? Hay là em ra phang một thằng lô, à quên, con lô? :))

      Xóa