Thứ Bảy, 27 tháng 12, 2014

Một ngày mùa đông


Chiều tan làm. Lững thững đi ra bến xe buýt, xách theo quyển lịch được cơ quan phát theo tiêu chuẩn.

Lên xe, thấy một ghế đang còn trống, liền đặt phao câu xuống. Liếc sang bên cạnh, thấy một em gái rất xinh. Đôi mắt em đen như nước sông Tô Lịch. Còn nụ cười em thì tươi hơn cả trái cây tẩm hoá chất.

Thói dâm đãng nổi lên, liền bắt chuyện làm quen. Em giới thiệu đang là sinh viên trường thuốc. Xuýt xoa, tỏ vẻ khâm phục những người công tác trong ngành y.

Hỏi em, làm bác sĩ vất vả lắm, sao em lại theo? Em đáp, vì bố mẹ muốn thế, chứ em thích học kinh tế hơn. Giới thiệu luôn, anh là dân kinh tế, đang làm ngân hàng. Ánh mắt em bừng lên, hỏi anh làm ngân hàng nào? Chỉ tay vào tên cơ quan in trên bìa lịch, đây, anh làm ngân hàng này.

Luôn tiện, tặng em quyển lịch kèm theo lời chúc năm mới nhiều tài lộc. Em tặng lại một nụ cười rạng rỡ kèm theo lời cám ơn.

Hỏi em, sau này định theo chuyên ngành gì? Em trả lời, sản khoa. Khen em, chọn thế là chuẩn. Thực ra cũng chẳng biết chuẩn vào cái ngõ nào.

Em hỏi, anh làm ngân hàng đấy lâu chưa? Đáp, lâu rồi, từ lúc 22 tuổi. Lại hỏi, thế năm nay anh bao nhiêu tuổi? Không đáp, hỏi ngược lại, theo em thì nên bao nhiêu tuổi là vừa? Em trả lời, chắc tầm 30. Lườm em, có nhất thiết phải đoán sai nhiều đến thế không? Em cười thật tươi, nói thực ra trông mặt thì khoảng 26-27, nhưng nghe giọng có vẻ chững chạc nên đoán 30.

Nhoẻn miệng cười, khen em có con mắt tinh đời. Bụng nghĩ, lạy trời sau này em đừng làm Trưởng phòng Tổ chức, chứ không thì em đề nghị quy hoạch và bổ nhiệm toàn đứa sắp về hưu.

Xe đến bến. Vội vã chào em, nói rất mong được gặp lại. Em cười, nói rất vui được làm quen. Bước xuống xe, lòng thấy rộn ràng vì mối quan hệ vừa thiết lập. Người ta là bác sĩ sản khoa, thể nào sau này chẳng có lúc mình đưa vợ và các bạn gái đến nhờ em ấy.

Xe lại lăn bánh, mang theo em gái xinh tươi và dễ mến. Quay lưng bước đi. Vào đến nhà thì nhớ ra là chưa hỏi tên và số điện thoại của bác sĩ sản mới quen. Nghệt mặt ra một lúc xong bất giác chu mỏ tấu luôn một đoạn điệp khúc bất hủ mà ngày xưa Bằng Kiều hay hát. “Giờ đây anh biết, anh biết đã mất em rồi đới. Ngày mùa đông đến nghe vắng xa tiếng mưa phùn rới…”.

16 nhận xét:

  1. Đúng là mất thật rồi đới, vì sắp đến sẽ có bến xe buýt dành riêng cho phụ nữ để ngừa những đứa thấy gái đẹp nảy sinh thói dâm đãng! Tiếc thôi rồi!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Yên tâm là sẽ chẳng có ai đi cái tuyến xe buýt dành riêng cho phụ nữ đâu mà. Ta là kẻ dâm đãng lâu năm, ta biết! :))

      Xóa
  2. Lão Sô già quá đâm lú lẫn rồi, sao lại có buổi nói chuyện tao nhã kết thúc như trong phim thế này nhỉ? Gần 2 chục năm sau cái thời cấp 3 mà anh ko thấy chú có tiến bộ gì cả? :D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh biết hồi xưa ta như thế nào không, mà anh bảo là hồi nay ta không tiến bộ?

      Xóa
  3. Đặc tả tâm lý thấy gớm! Cái đoạn "Giới thiệu luôn, anh là dân kinh tế, đang làm ngân hàng. Ánh mắt em bừng lên, hỏi anh làm ngân hàng nào?" làm ta liên tưởng đến vẻ mặt của bà bạn đồng nghiệp mỗi lần mua được sắt vụn với giá hời hụ hụ ;))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Người ta ai cũng có ước mơ của đời mình. Em ấy từng ước mơ học kinh tế nên khi gặp dân kinh tế thấy vui là hiển nhiên. Cũng giống như nhà chị chỉ ước mơ xoay quanh lượm ve chai nên lúc nào cũng quay cuồng với ý định chiếm ban công căn hộ CCCC của ta để nhặt áo mưa đã qua sử dụng đấy thôi! :)))

      Xóa
    2. Hớ hớ, thế hẳn em ấy mà gặp được ta chắc phải mừng đến phát khóc, vì ta là dân làm kinh tế chuyên nghiệp, doanh nhân thành đạt hẳn hoi chứ ko phải phường cho vay nặng lãi như lão :)))

      Xóa
    3. :)))) vãi cái doanh nhân buôn ve chai thành đạt. Hay là, từ nay ta gọi chị là đại gia đồng nát, cho nó xứng với đẳng cấp của nhà chị?

      Xóa
    4. Hiển nhiên là thế chứ còn gì nữa. Phường siết cổ người lấy lãi như lão mà còn khiến mắt một em xinh đẹp "bừng sáng" thì đại gia đồng nát như ta khéo được xem như ngôi sao chói lọi trên bầu trời kinh tế thế giới ấy chứ :v

      Xóa
    5. Ừ, cũng có thể lắm chứ, nhà chị là đại gia cơ mà! :)) À đấy, nhà chị lên đại gia rồi, đã có siêu nhà, siêu xe, siêu chân dài, siêu này nọ, vươn vươn chưa, để hôm nào ta ra phố Lương Văn Can sắm cho chị, cho nó combo với danh hiệu đại gia mà nhà chị vừa mới thành tựu? ;))

      Xóa
    6. Cám ơn cỗ lòng bốc mùi của lão! Ta ko ăn chơi đến mức sắm đồ Lương Văn Can như lão, lão cứ sắm đồ cho bản thân đi, nhớ thêm mua bóng bay nhé, Ba Con Sói mà cứ đem thổi bóng bay thì mồm miệng cứ gọi là như bôi mỡ, xấu gái lắm :))

      Xóa
    7. Chị tưởng ai cũng chập cheng như chị hay sao mà đem bcs ra thổi bóng bay? :))) Thôi đằng nào cũng mang tiếng chập cheng rồi, chị cứ mạnh dạn xài mấy con siêu xe Lương Văn Can đi, không phải ngại gì đâu. Để ta mua cho chị vài con nhé? ;))

      Xóa
  4. "Người ta là bác sỹ sản khoa, thể nào sau này chẳng có lúc mình đưa vợ và các bạn gái đến nhờ em ấy" - mập mờ như bản mặt gian thương của lão.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trách nhiệm của ông là truyền nghề đóng phim cho chị Đồng nát chứ không phải là học nghề ngậm tiết canh phun phì phì của chị ta, ông rõ chửa? Ông thử nói nghe coi, ta mập mờ bao giờ, gian thương bao giờ? Nói không ra thì ta nhổ hết râu của lão, cho nó combo với cái đầu sư cọ của lão!

      Xóa
  5. Quân bóp cổ người lấy lãi như lão không gọi là gian thương thì gọi là cái giề? Thôi được, để ta đổi từ khác, "gian tà", lão thấy dư lào?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta chẳng hiểu thế nào là gian tà, thế nào là gian thương, nhưng ta có một người quen làm bên Việt teo đang cất một gian nhà ở trước sân, đặng mỗi khi khách qua đường gặp lúc nắng nôi oi bức thì có thể ghé vào gian nhà đó nghỉ chân và hưởng ít bóng dâm. Không biết như vậy có được gọi là gian dâm không? ;))

      Xóa