Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

Chỉ một lần quen, mà mang nỗi nhớ mênh mông...


Đó là cảm giác của nhạc sĩ Phạm Minh Tuấn khi ông nghĩ về cô gái đã “chống xuồng vượt qua pháo nổ” trong bài hát ​“Bài ca không quên”. Nó khác hẳn cảm giác của tôi khi nghĩ về cô gái tên là Lê Nhật Vương, người đang từng ngày từng giờ ra sức làm thân trâu ngựa cho bọn đế quốc sài lang ở một trong bốn công ty kiểm toán lớn nhất thế giới tên là KPMG, mà bọn bỏn tự gọi bằng cái tên rất lai căng là “The Big Four”.

​Tôi và Nhật Vương, chẳng biết bị thằng khỉ nào xui khiến, đã quen biết nhau trên mạng xã hội. Và chúng tôi cũng chỉ mới gặp nhau đúng một lần, giống như lời bài hát “Bài ca không quên” của Phạm Minh Tuấn. Còn lại những lần khác, chúng tôi chỉ “quen” trên mạng xã hội. Và em luôn là người không tiếc lời cạnh khoé tôi, giống như những gì tay Dế Choắt đã làm đối với chị Cốc trong “Dế mèn phiêu lưu kí” của Tô Hoài.

​​Hôm nay, giống như bao nhiêu lần khác, tôi và em lại phải cùng nhau làm cái việc gọi là “quen”. Ấy là vì em muốn nhờ tôi giúp mang về quê một món quà cho người mà em gọi là bu. Còn món quà đó thực ra là cái gì, tôi cũng chẳng biết. Nói dại, nếu cái gọi là “quà” đó mà là một gói heroin và hành lý của tôi chẳng may bị công an khám xét, thì mọi người sẽ biết vì sao mà những ngày tiếp theo của cuộc đời, tôi không cần làm lụng gì mà vẫn được Nhà nước bao ăn, bao ở.

Quay trở lại với cái gọi là quà. Tôi nhận được sự phó thác của cô bé tên là Nhật Vương - người mang cái tên gợi nhớ lại kí ức về một thời rất chi là éo ra gì của người dân xứ Phù Tang khi phải trải qua những ngày cơ cực lầm than dưới sự thống trị của cái thứ gọi là Mầy-gi hay Minh Trị hay cái éo gì từa tựa thế. Em hẹn tôi sẽ giao cho tôi “the so-called quà” vào ngày 31/12 - cái ngày mà mọi công chức trên thế gian đều phải làm cái việc gọi là liên hoan tất niên.

Như mọi công chức biết tự trọng khác, tôi cũng phải dự tất niên vào ngày 31/12. Và đương nhiên, đã là một công chức biết tự trọng thì khi dự tất niên, tôi phải uống rất nhiều rượu. Và tất nhiên, một người biết tự trọng khi uống rượu vào thì bao giờ cũng phải say.

Nhưng em gái Nhật Vương thì không hề là người biết tự trọng như tôi và những công chức mẫu mực khác. Nhằm phải lúc tôi đang “phê” chổng vó ở văn phòng, em lại xộc vào phòng làm việc của tôi để giao cái mà em gọi là “quà”. Và tất nhiên, trong hoàn cảnh đó, tôi chẳng có sự lựa chọn nào khác ngoài việc xuất hiện trước mặt em trong bộ dạng của kẻ vừa tợp một vũng rượu rất to vào người: mặt tái dại, mắt lơ ngơ, còn mồm thì lảm nhảm những lời không khác mấy so với những gì mà anh Chí đã từng thốt ra trong tác phẩm văn học bất hủ của Nam Cao - “hắn vừa đi vừa chửi”.

Thế đấy, nếu trên đời này có cái gì được gọi là “ê chề” hay “tủi hổ”, thì tôi nghĩ, cái đó chắc cũng không khác nhiều so với việc tôi phải xuất hiện trước mặt cô gái Nhật Vương trong bộ dạng của cái hũ hèm. Nhưng biết làm sao được, một khi số phận đã sắp đặt như vậy, thì tôi không có sự lựa chọn nào khác việc làm cái “hũ hèm” có thể mang lại cho em cảm giác từa tựa như những gì Phạm Minh Tuấn đã từng có: chỉ một lần quen, mà mang nỗi nhớ mênh cmn mông.

Vào lúc này đây, khi mà em gái Nhật Vương đang mênh mang nghĩ về cái “hũ hèm” mà em gặp chiều nay (tôi đoán thế) thì tôi đang cầm trên tay mà món quà mà em ấy nhờ chuyển.

Yên tâm là anh sẽ giao món quà đó cho đúng người nhé, Mầy-gi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét