Thứ Năm, 4 tháng 4, 2024

Một lần được hứa tặng đồ chơi


Đó là một buổi chiều thứ Sáu, khi Tiểu Solitaire đang chơi đồ chơi cùng cậu bạn thân tên là Phương Đông thì bố cậu xuất hiện ở cửa lớp…

Khoác balô lên vai, Tiểu Solitaire chào tạm biệt Phương Đông rồi đi về nơi bố cậu đang đứng chờ. Cậu hớn hở khoe với bố: “Bạn Phương Đông nói sẽ tặng con chiếc ôtô rôbôt của bạn ấy. Ngày mai, ba cho con sang nhà bạn ấy chơi nhé?”. Bố cậu đồng ý.

Sáng hôm sau, việc đầu tiên Tiểu Solitaire làm khi thức dậy là nhắc nhở bố về lời hẹn hôm trước: “Sáng nay, con đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng xong thì ba cho con sang nhà bạn Phương Đông chơi nha ba?”. Bố cậu, vì đã hứa, nên tất nhiên không thể không đồng ý với cậu.

Tiểu Solitaire thấy sắp được sang nhà người bạn thân chơi ôtô rôbôt thì phấn khởi lắm. Cậu khẩn trương làm các công việc vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng ngồi vào bàn ăn. Chỉ trong một loáng, Tiểu Solitaire đã chén sạch những thứ mà mẹ cậu chuẩn bị cho cậu. “Con ăn sáng xong rồi, ba đưa con sang nhà bạn Phương Đông chơi đi!” - Tiểu Solitaire háo hức.

Bố Tiểu Solitaire nghe vậy liền bảo cậu đợi một lát, đoạn lấy điện thoại nhắn tin cho một người nào đó trên Zalo. Nhắn được đôi ba câu, người đàn ông gây ra Tiểu Solitaire ngẩng mặt lên, ôn tồn: “Để ba gọi cho mẹ của Phương Đông xem bạn ấy có ở nhà không đã nhé!”

Dứt lời, anh ta bấm điện thoại gọi cho mẹ của Phương Đông, bật cả loa ngoài để cho Tiểu Solitaire cùng nghe. Ảnh đại diện của người được gọi hiện ra trên màn hình điện thoại có vẻ không giống mẹ của Phương Đông lắm, nhưng Tiểu Solitaire cũng không mảy may quan tâm hay vì thế mà lấy làm phiền. Mạng xã hội thì người ta để ảnh gì mà chả được.

Điện thoại đổ chuông chưa được mấy hồi, thì Tiểu Solitaire nghe thấy ở đằng kia vang lên giọng một người phụ nữ, chắc là cũng còn trẻ: “Alô?”

Bố của Tiểu Solitaire thấy có tín hiệu trả lời, liền nói luôn một chập với cô gái ở bên kia đường dây: “Alô, mẹ của Phương Đông à? Sáng nay anh định đưa Tiểu Solitaire sang chơi với Phương Đông, nhưng Phương Đông về quê rồi à?”

Đáp lại lời của bố Tiểu Solitaire, người phụ nữ đằng kia đầu dây tỏ ra lấy làm tiếc: “Vâng, hôm nay Phương Đông về quê rồi, bố của Tiểu Solitaire ạ!”

Bố của Tiểu Solitaire nghe vậy thì tỏ ra khá thất vọng. Bỏ điện thoại xuống, anh ta buồn bã nói với con trai: “Mẹ của Phương Đông nói là bạn ấy về quê rồi. Lúc nào Phương Đông lên, thì ba sẽ đưa con sang nhà bạn ấy chơi nhé?”

Tận tai nghe thấy cuộc hội thoại, nên Tiểu Solitaire cũng chẳng có cách nào hơn ngoài việc chấp nhận sự thật. Cậu đành phải ở nhà tự chơi với mớ đồ chơi của mình, chơi chán thì lại nô đùa với hai cô em gái. Còn bố của Tiểu Solitaire thì có vẻ yên tâm với những thứ mà “số phận” vừa an bài, nên lại lôi sách vở ra, đọc đọc, viết viết…

Nhưng chưa hết ngày, thì Tiểu Solitaire đã tỏ ra không kiên nhẫn được với sự vắng mặt của chiếc ôtô rôbôt. Cậu sốt ruột nói với bố: “Thôi ba cứ đưa con sang nhà bạn Phương Đông đi, không có bạn ấy cũng được. Bạn ấy hứa tặng con chiếc ôtô rôbôt rồi mà!”

Bố của Tiểu Solitaire không có cách nào thuyết phục được con trai, cũng phải đồng ý đưa Tiểu Solitaire sang nhà của Phương Đông. “Để ba hỏi xem nhà Phương Đông có ai ở nhà không đã, rồi mình đi nha!” - bố cậu thận trọng.

Nói đoạn, anh ta lại lấy điện thoại ra gọi với cái loa ngoài được bật lên mà không hề nhắn tin trước. Vừa thấy đằng kia có tín hiệu trả lời, anh ta lập tức nói luôn một tràng: “Alô, mẹ của Phương Đông à? Anh định đưa Tiểu Solitaire sang nhà em chơi, nhưng em về quê để đón Phương Đông rồi à?”

Người phụ nữ ở đầu dây bên kia, không cần biết ở nhà Tiểu Solitaire đang xảy ra chuyện gì, cũng tỏ ra tiếc nuối: “Bố của Tiểu Solitaire à, em về quê để đón Phương Đông rồi, nên không có ở nhà!”

Kết thúc cuộc điện thoại, bố của Tiểu Solitaire lại buồn bã nói với con trai: “Mẹ của Phương Đông về quê để đón Phương Đông rồi, nên chẳng có ai ở nhà đâu. Thôi con chờ thứ Hai, bạn Phương Đông đi học rồi cầm xe ôtô rôbôt lên cho con cũng được!”

Đến nước này thì Tiểu Solitaire chẳng còn cách nào để chống lại những gì mà số phận sắp đặt. Giá kể mà mẹ của Phương Đông ở nhà, thì Tiểu Solitaire còn có cơ để nhận chiếc ôtô rôbôt mà cậu chỉ mới được nghe nhưng chưa từng nhìn thấy. Đằng này, đến mẹ của Phương Đông cũng về quê nốt, thì làm sao Tiểu Solitaire có thể vào nhà của Phương Đông để chơi với con rôbôt kia, nói gì đến việc mang về làm của riêng, như lời Phương Đông đã hứa tặng nó cho cậu. “Thôi thế cũng được!” - Tiểu Solitaire nói với bố, đoạn bình tâm quay lại với những gì cậu đang có, như cái cách mà bà vợ của ông lão đánh cá đã làm với túp lều rách và cái máng lợn cũ.

Bữa đó, Tiểu Solitaire mới được hơn 5 tuổi rưỡi một tẹo.

P/S. Có một điều mà cả Tiểu Solitaire và bố của cậu không thể ngờ được, là khi Tiểu Solitaire đến lớp vào ngày tiếp theo, thì không còn gặp Phương Đông nữa. Ngày thứ Sáu định mệnh kia cũng là ngày cuối cùng hai cậu học chung với nhau, bởi sau đó thì Phương Đông đã thực sự chuyển trường về quê, ở một huyện ngoại thành cách trường Tiểu Solitaire mấy chục kilômét…

2 nhận xét: