Thứ Hai, 20 tháng 1, 2025

Tinh thần tự giác


Tiểu Solitaire bây giờ đã bước sang học kỳ 2 của lớp 1…

Khác với hồi học kỳ 1, cô giáo của cậu không nhắn tin nhắc việc cho phụ huynh nữa. Thay vào đó, cô giao thẳng bài tập cho cậu và các bạn của cậu, ai nấy đều phải tự nhớ việc mà làm.

Buổi tối, cơm nước xong xuôi, Tiểu Solitaire được phụ huynh hò vào bàn học. Bố cậu bảo: “Từ nay cô giáo không nhắn tin nhắc việc cho ba mẹ nữa mà dặn trực tiếp trên lớp, nên con phải tự làm bài tập của mình, không chờ ba mẹ nhắc nữa”.

Tiểu Solitaire, không biết vì được cô giáo giác ngộ từ trước, hay hiểu được lời bố nói, nên cũng đồng tình: “Đúng rồi, bài tập của mình thì mình phải tự làm chứ!”

Bố Tiểu Solitaire muốn cậu thực sự thấm nhuần tư tưởng tự lập, mới củng cố thêm lý luận: “Ai cũng phải tự làm bài tập của mình. Ngày xưa ba mẹ còn nhỏ cũng phải tự làm bài tập!”

Thấy chừng đó có vẻ chưa đủ, bố cậu còn bổ sung: “Ngày xưa ba mẹ còn bé, có bắt con ngồi làm bài tập cùng ba mẹ đâu? Cho nên bây giờ con cũng không được yêu cầu ba mẹ phải ngồi làm bài tập cùng con”.

Tiểu Solitaire thấy lý lẽ quá thuyết phục, nên không ý kiến gì thêm, chỉ liên tục nói, “đúng rồi, đúng rồi”.

Đoạn cậu tự giác ngồi vào bàn để làm các bài cô giao mà chẳng buồn để ý là cái thủa bố mẹ cậu còn bé thì cậu có phải ngồi làm bài tập mà cô giáo giao cho hai con người ấy hay không…

Bữa đó, Tiểu Solitaire mới được đâu hơn 6 tuổi 4 tháng.

Thứ Tư, 25 tháng 12, 2024

Mắc lỡm Santa Claus


Tiểu Solitaire bây giờ đã cơ bản xóa được nạn mù chữ rồi, nên giống như bao đứa trẻ biết đọc biết viết khác, cậu cũng gửi thư cho ông già Noel cho hợp thời trang. Trong thư, cậu mong muốn Santa Claus gửi cho cậu một chiếc ôtô điều khiển từ xa, và không quên hứa là sẽ ngoan, nghe lời và viết đẹp.

Nhận được thư của Tiểu Solitaire được gửi từ ảnh chụp qua zalo của cô chủ nhiệm lớp cậu, Santa Claus hơi ngạc nhiên vì Tiểu Solitaire đã có quá nhiều ôtô điều khiển từ xa, hơn nữa, dạo gần đây, cậu cũng tỏ ra thích chơi Lego chứ không mảy may quan tâm đến mớ ôtô như hồi còn bé.

Tính đi tính lại, Santa phân cấp cho Santa-lina sắm một bộ Lego thật to, đóng gói thật đẹp rồi bí mật chuyển cho cô giáo chủ nhiệm. Suy nghĩ của Santa, là chơi Lego còn giúp Tiểu Solitaire phát huy được tính sáng tạo, chứ chơi mấy cái xe chạy pin kia chỉ tổ ồn ào điếc tai chứ chả được cái đếch. Với cả, Santa cũng thấy là đã bao nhiêu lâu, Tiểu Solitaire cũng có thèm đoái hoài đến thùng ôtô chạy pin có đến gần hai chục chiếc đâu.

Đến hôm Giáng sinh, giống như bao bạn bè cùng lớp, Tiểu Solitaire cũng được nhận món quà của Santa Claus từ tay cô giáo chủ nhiệm. Cậu thấy việc nhận quà thông qua cô chủ nhiệm là rất hợp lý, bởi cậu hoàn toàn ý thức được rằng, ông già Noel còn phải bận đi giao quà cho nhiều trẻ em trên khắp thế giới, không thể đến tận lớp cậu để tặng quà được.

Nhận được quà của ông già Noel, Tiểu Solitaire thích lắm. Cậu háo hức mở ra để mong được chơi món đồ mà cậu ưa thích. Nhưng trái với kỳ vọng của Tiểu Solitaire, món quà cậu nhận được là một bộ Lego có đến gần một nghìn chi tiết.

Khác với những lần được tặng Lego trước đây, Tiểu Solitaire tỏ ra khá thất vọng với món quà mà Santa Claus gửi cho. “Cái ông già Noel này! Người ta đã viết là muốn chiếc xe ôtô điều khiển rồi, mà lại gửi bộ Lego cho người ta!” - Tiểu Solitaire bực bội.

Thấy vẻ mặt thất vọng của Tiểu Solitaire, bố mẹ cậu lập tức tìm hết lời hay ý đẹp để khen ngợi món quà mà cậu vừa được nhận. Tuy chưa gặp Santa Claus bao giờ, nhưng suy nghĩ của họ cũng rất giống suy nghĩ của ông già Noel, chơi Lego thì còn có tác dụng, chứ chơi ôtô chạy pin thì… nước mẹ gì.

Nghe bố mẹ thuyết phục một hồi, Tiểu Solitaire thấy cũng nguôi nguôi. Cậu bằng lòng nhận bộ Lego mà Santa Claus gửi cho, rồi bày ra lắp ghép một cách say sưa như trước giờ vẫn thế.

Hiềm nỗi, ghép gần xong thì Tiểu Solitaire phát hiện ra bộ Lego được tặng còn thiếu một chiếc rìu. Lục lọi một hồi để tìm chi tiết còn thiếu nhưng không thấy, Tiểu Solitaire đành ôm nỗi ấm ức lên giường đi ngủ sau lời thuyết phục của bố mẹ, “ngày mai ngủ dậy, con lấy một cái rìu ở trong mấy bộ Lego cũ lắp vào là xong”.

Sáng hôm sau thức giấc, việc đầu tiên của Tiểu Solitaire là lục tung cái thùng đựng các bộ Lego của cậu để tìm một chiếc rìu. Nhưng tìm mãi, Tiểu Solitaire chẳng thấy có chiếc rìu nào giống như chiếc rìu còn thiếu trong bộ Lego mà ông già Noel vừa tặng. “Cái ông già Noel này! Người ta đã bằng lòng nhận Lego rồi mà lại còn gửi thiếu chi tiết cho người ta!”, Tiểu Solitaire lầu bầu, không biết là muốn cho Santa Claus ở bên Bắc Âu hay là cho bố mẹ của cậu ngồi cạnh đó hiểu nỗi ấm ức của mình.

Bữa đó, Tiểu Solitaire mới được hơn 6 tuổi 3 tháng một tẹo...

Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2024

Lừa cả Thiên Lôi


Buổi tối đi ngủ, thấy sấm chớp đì đùng ngoài cửa sổ, Tiểu Solitaire lại nảy ra ý tưởng về biện pháp phòng tránh sét.


Theo ý tưởng của cậu, thì cần vẽ thật nhiều hình mặt người, đặt ở dưới cột thu lôi. Khi có sét đánh, cột thu lôi sẽ dẫn điện từ trên đỉnh cột xuống đất và làm cháy những hình mặt người bên dưới. Làm vậy thì sấm sét tưởng là đã đánh trúng người rồi và không đi tìm người để đánh nữa.

Nhưng có một vấn đề mà Tiểu Solitaire cho là có thể xảy ra, ấy là khi đi đặt những hình mặt người ở chân các cột thu lôi, thì sẽ bị cảnh sát chặn lại. Khi ấy, theo đề xuất của Tiểu Solitaire, “mình sẽ giải thích với cảnh sát, là mình phải đặt hình mặt người dưới cột thu lôi để lừa sấm sét”.

Và sau khi giải thích xong với cảnh sát rồi, thì theo hình dung của Tiểu Solitaire, sẽ chẳng còn gì vướng mắc trở ngại nữa. “Xong rồi con đứng ở cửa kính nhìn sét đánh cột thu lôi và lè lưỡi ra nói lêu lêu”, người đàn ông vừa vượt qua kỳ tốt nghiệp cấp mẫu giáo thong thả trình bày ý tưởng.

Thứ Hai, 8 tháng 4, 2024

Một lần được tặng đồ chơi


Lại là một buổi chiều thứ Sáu khác, tròn một tuần sau khi chia tay bạn Phương Đông…

Tiểu Solitaire đang ở lớp thì thấy bố xuất hiện. Cậu lập tức đứng dậy chào cô và các bạn rồi chạy đi lấy balô và đồ đạc của mình. Bố cậu thì đứng nói chuyện gì đó với cô giáo trong lúc chờ Tiểu Solitaire chuẩn bị các thứ.

Xong đâu đấy, Tiểu Solitaire đi theo bố xuống cầu thang. Nhưng đi được mấy bước thì Tiểu Solitaire được cô giáo gọi lại. Cô mở một ngăn tủ đựng đồ dùng của học sinh, lấy ra một chiếc hộp và đưa cho Tiểu Solitaire. “Mẹ của bạn Phương Đông có gửi cho Tiểu Solitaire chiếc hộp này, nhưng sáng giờ cô quên mất nên chưa đưa cho con!” - cô giáo nói.

Đón chiếc hộp từ tay cô giáo mà Tiểu Solitaire không thể giấu nổi sự ngạc nhiên và vui mừng. Hình ảnh trên chiếc hộp mà cô giáo vừa đưa cho cậu cho thấy rõ ràng là một chiếc hộp đựng ôtô rôbốt. Cậu oà to lên một tiếng.


Ảnh: Chiếc ôtô rôbốt mà Tiểu Solitaire được tặng
Không kìm được sự háo hức, Tiểu Solitaire lập tức mở chiếc hộp ra. Bên trong đúng là một chiếc ôtô rôbốt rất đẹp chạy bằng pin, lại có cả bộ điều khiển từ xa.

Tiểu Solitaire muốn lắp pin vào chiếc ôtô để chơi ngay, nhưng vì không có dụng cụ để tháo con ốc vít ở chỗ lắp pin nên cậu đành bỏ tất cả vào balô, rồi theo bố đi về.

Trên đường về nhà, Tiểu Solitaire không ngớt lời nói về món quà mà mẹ của bạn Phương Đông vừa gửi cho. Hết khen xe ôtô đẹp và xịn, cậu chuyển sang khen mẹ của bạn Phương Đông tốt bụng, rồi lại nói về bạn Phương Đông. “Con quý bạn Phương Đông nhất trên đời!” - Tiểu Solitaire quả quyết.

Về đến nhà, việc đầu tiên Tiểu Solitaire làm khi bước vào nhà, là khoe với tất cả mọi người về chiếc ôtô rôbốt mà cậu vừa được tặng. Đoạn cậu sốt sắng nhờ bố lắp pin vào xe và bộ điều khiển từ xa, rồi nhanh chóng cho chiếc xe trình diễn các khả năng của nó. Gì chứ xe ôtô rôbốt thì Tiểu Solitaire cũng đã từng điều khiển mãi rồi. Chỉ có điều, chiếc ôtô rôbốt mà Tiểu Solitaire đang có lại quá mới và “xịn”, nên cậu cứ say sưa chơi như chưa từng có một chiếc nào trước đó.

Phải một hồi lâu, sau khi được bố giục mấy lần, thì Tiểu Solitaire mới ngừng chơi và cất chiếc ôtô rôbốt để đi tắm. Khác với câu chuyện trong những lần trước được bố tắm cho, câu chuyện lần này của Tiểu Solitaire, tất nhiên, là xoay quanh chiếc ôtô rôbốt và mẹ của bạn Phương Đông. Theo đánh giá của cậu, thì mẹ của bạn Phương Đông tốt bụng không khác gì những người dì của cậu, những người mà hễ có dịp đi siêu thị hay trung tâm thương mại với Tiểu Solitaire thì sẽ không tiếc tay mua cho Tiểu Solitaire những món đồ chơi mà cậu ưa thích.

Chỉ có điều, Tiểu Solitaire không thể nhận ra, là cả ngày hôm đó, mẹ của bạn Phương Đông không hề đến trường gặp cô giáo của cậu. Còn chiếc ôtô rôbốt mà cô giáo đưa cho Tiểu Solitaire lúc tan học, là do bố cậu để vào tủ đồ dùng ở bên ngoài hành lang lớp học, trước khi đi vào lớp để đón Tiểu Solitaire…

Bữa đó, Tiểu Solitaire mới được 5 tuổi 7 tháng.

Xem thêm: Một lần được hứa tặng đồ chơi

Thứ Năm, 4 tháng 4, 2024

Một lần được hứa tặng đồ chơi


Đó là một buổi chiều thứ Sáu, khi Tiểu Solitaire đang chơi đồ chơi cùng cậu bạn thân tên là Phương Đông thì bố cậu xuất hiện ở cửa lớp…

Khoác balô lên vai, Tiểu Solitaire chào tạm biệt Phương Đông rồi đi về nơi bố cậu đang đứng chờ. Cậu hớn hở khoe với bố: “Bạn Phương Đông nói sẽ tặng con chiếc ôtô rôbôt của bạn ấy. Ngày mai, ba cho con sang nhà bạn ấy chơi nhé?”. Bố cậu đồng ý.

Sáng hôm sau, việc đầu tiên Tiểu Solitaire làm khi thức dậy là nhắc nhở bố về lời hẹn hôm trước: “Sáng nay, con đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng xong thì ba cho con sang nhà bạn Phương Đông chơi nha ba?”. Bố cậu, vì đã hứa, nên tất nhiên không thể không đồng ý với cậu.

Tiểu Solitaire thấy sắp được sang nhà người bạn thân chơi ôtô rôbôt thì phấn khởi lắm. Cậu khẩn trương làm các công việc vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng ngồi vào bàn ăn. Chỉ trong một loáng, Tiểu Solitaire đã chén sạch những thứ mà mẹ cậu chuẩn bị cho cậu. “Con ăn sáng xong rồi, ba đưa con sang nhà bạn Phương Đông chơi đi!” - Tiểu Solitaire háo hức.

Bố Tiểu Solitaire nghe vậy liền bảo cậu đợi một lát, đoạn lấy điện thoại nhắn tin cho một người nào đó trên Zalo. Nhắn được đôi ba câu, người đàn ông gây ra Tiểu Solitaire ngẩng mặt lên, ôn tồn: “Để ba gọi cho mẹ của Phương Đông xem bạn ấy có ở nhà không đã nhé!”

Dứt lời, anh ta bấm điện thoại gọi cho mẹ của Phương Đông, bật cả loa ngoài để cho Tiểu Solitaire cùng nghe. Ảnh đại diện của người được gọi hiện ra trên màn hình điện thoại có vẻ không giống mẹ của Phương Đông lắm, nhưng Tiểu Solitaire cũng không mảy may quan tâm hay vì thế mà lấy làm phiền. Mạng xã hội thì người ta để ảnh gì mà chả được.

Điện thoại đổ chuông chưa được mấy hồi, thì Tiểu Solitaire nghe thấy ở đằng kia vang lên giọng một người phụ nữ, chắc là cũng còn trẻ: “Alô?”

Bố của Tiểu Solitaire thấy có tín hiệu trả lời, liền nói luôn một chập với cô gái ở bên kia đường dây: “Alô, mẹ của Phương Đông à? Sáng nay anh định đưa Tiểu Solitaire sang chơi với Phương Đông, nhưng Phương Đông về quê rồi à?”

Đáp lại lời của bố Tiểu Solitaire, người phụ nữ đằng kia đầu dây tỏ ra lấy làm tiếc: “Vâng, hôm nay Phương Đông về quê rồi, bố của Tiểu Solitaire ạ!”

Bố của Tiểu Solitaire nghe vậy thì tỏ ra khá thất vọng. Bỏ điện thoại xuống, anh ta buồn bã nói với con trai: “Mẹ của Phương Đông nói là bạn ấy về quê rồi. Lúc nào Phương Đông lên, thì ba sẽ đưa con sang nhà bạn ấy chơi nhé?”

Tận tai nghe thấy cuộc hội thoại, nên Tiểu Solitaire cũng chẳng có cách nào hơn ngoài việc chấp nhận sự thật. Cậu đành phải ở nhà tự chơi với mớ đồ chơi của mình, chơi chán thì lại nô đùa với hai cô em gái. Còn bố của Tiểu Solitaire thì có vẻ yên tâm với những thứ mà “số phận” vừa an bài, nên lại lôi sách vở ra, đọc đọc, viết viết…

Nhưng chưa hết ngày, thì Tiểu Solitaire đã tỏ ra không kiên nhẫn được với sự vắng mặt của chiếc ôtô rôbôt. Cậu sốt ruột nói với bố: “Thôi ba cứ đưa con sang nhà bạn Phương Đông đi, không có bạn ấy cũng được. Bạn ấy hứa tặng con chiếc ôtô rôbôt rồi mà!”

Bố của Tiểu Solitaire không có cách nào thuyết phục được con trai, cũng phải đồng ý đưa Tiểu Solitaire sang nhà của Phương Đông. “Để ba hỏi xem nhà Phương Đông có ai ở nhà không đã, rồi mình đi nha!” - bố cậu thận trọng.

Nói đoạn, anh ta lại lấy điện thoại ra gọi với cái loa ngoài được bật lên mà không hề nhắn tin trước. Vừa thấy đằng kia có tín hiệu trả lời, anh ta lập tức nói luôn một tràng: “Alô, mẹ của Phương Đông à? Anh định đưa Tiểu Solitaire sang nhà em chơi, nhưng em về quê để đón Phương Đông rồi à?”

Người phụ nữ ở đầu dây bên kia, không cần biết ở nhà Tiểu Solitaire đang xảy ra chuyện gì, cũng tỏ ra tiếc nuối: “Bố của Tiểu Solitaire à, em về quê để đón Phương Đông rồi, nên không có ở nhà!”

Kết thúc cuộc điện thoại, bố của Tiểu Solitaire lại buồn bã nói với con trai: “Mẹ của Phương Đông về quê để đón Phương Đông rồi, nên chẳng có ai ở nhà đâu. Thôi con chờ thứ Hai, bạn Phương Đông đi học rồi cầm xe ôtô rôbôt lên cho con cũng được!”

Đến nước này thì Tiểu Solitaire chẳng còn cách nào để chống lại những gì mà số phận sắp đặt. Giá kể mà mẹ của Phương Đông ở nhà, thì Tiểu Solitaire còn có cơ để nhận chiếc ôtô rôbôt mà cậu chỉ mới được nghe nhưng chưa từng nhìn thấy. Đằng này, đến mẹ của Phương Đông cũng về quê nốt, thì làm sao Tiểu Solitaire có thể vào nhà của Phương Đông để chơi với con rôbôt kia, nói gì đến việc mang về làm của riêng, như lời Phương Đông đã hứa tặng nó cho cậu. “Thôi thế cũng được!” - Tiểu Solitaire nói với bố, đoạn bình tâm quay lại với những gì cậu đang có, như cái cách mà bà vợ của ông lão đánh cá đã làm với túp lều rách và cái máng lợn cũ.

Bữa đó, Tiểu Solitaire mới được hơn 5 tuổi rưỡi một tẹo.

P/S. Có một điều mà cả Tiểu Solitaire và bố của cậu không thể ngờ được, là khi Tiểu Solitaire đến lớp vào ngày tiếp theo, thì không còn gặp Phương Đông nữa. Ngày thứ Sáu định mệnh kia cũng là ngày cuối cùng hai cậu học chung với nhau, bởi sau đó thì Phương Đông đã thực sự chuyển trường về quê, ở một huyện ngoại thành cách trường Tiểu Solitaire mấy chục kilômét…

Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2024

Đại số nâng cao


Tiểu Solitaire sắp tốt nghiệp đại học. Mặc dù từ giờ đến lúc ấy cũng chỉ còn đâu đó chưa đầy hai chục năm, song hiện tại, cậu vẫn đang phải thực hiện khá nhiều việc mà ai cũng phải trải qua mới được nắm tấm bằng đại học trong tay, bao gồm cả tập viết, tập đánh vần và làm phép cộng, phép trừ…

Một bữa, để chuẩn bị cho kỳ tốt nghiệp đại học quan trọng của mình, Tiểu Solitaire đã rủ bố cậu cùng ôn luyện lại một số kiến thức nền tảng mà cậu đã tích lũy được ở trường mầm non cũng như những buổi đèn sách ở nhà.

Đầu tiên, Tiểu Solitaire đề nghị bố cậu cùng giải một vài bài toán đại số kinh điển, đại để như 1+1 bằng mấy, 1+2 bằng mấy, 2-1 bằng bao nhiêu…

Sau khi giải xong các dạng toán đại số cơ bản, Tiểu Solitaire quyết định thử sức với một bài toán đại số nâng cao. Đề bài được Tiểu Solitaire lựa chọn là một phép trừ khá phức tạp mà trong đó, số bị trừ có giá trị bằng tất cả số ngón tay trên một bàn tay, còn số trừ thì cũng chỉ nhỏ hơn số bị trừ một đơn vị.

Bố của Tiểu Solitaire, mặc dù có học vị tiến sỹ, song đứng trước một dạng đề toán không có trong chương trình đào tạo tiến sĩ kinh tế của Việt Nam hay bất kỳ một quốc gia nào khác trên thế giới, anh ta không khỏi cảm thấy bối rối. Nhăn mày, nhíu trán một hồi, người đàn ông gây ra Tiểu Solitaire chỉ biết ngượng nghịu cười và bẽn lẽn thừa nhận với cậu, là không thể tìm ra nổi kết quả của phép tính 5-4.

Tiểu Solitaire nghe thấy vậy thì cũng không bình phẩm gì, chỉ ôn tồn, “để con chỉ cho ba!”.

Nói đoạn, cậu xòe bàn tay phải ra, tượng trưng cho số bị trừ. Vừa xòe tay, cậu vừa giải thích cho bố, đấy là số 5.

Với số trừ, Tiểu Solitaire cũng làm tương tự bằng bàn tay trái, chỉ khác là ngón cái thì gập lại chứ không xòe như bàn tay kia. Theo giải thích của Tiểu Solitaire, bàn tay với từng ấy ngón xòe ra và từng ấy ngón gập lại thì có nghĩa là số 4.

Xong đâu đấy, Tiểu Solitaire gập cả 4 ngón trên bàn tay trái lại và giữ nguyên bàn tay phải với cả 5 ngón xòe ra. Vừa làm, cậu vừa thuyết minh kết quả của bài toán đại số nâng cao mà cậu vừa giải xong. “5 trừ 4 thì bằng 5 chứ mấy nữa!” - Tiểu Solitaire điềm đạm nói với người đàn ông có học vị tiến sỹ ngồi trước mặt cậu.

Bữa đó, Tiểu Solitaire cũng đã được đâu đó 5 tuổi rưỡi và đã học đến lớp cao nhất ở một trường mầm non danh giá.

Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2024

Người cầm súng ra đi, người thức cùng sao trời


“Một ngày tiếng súng ngưng
Một người lính trở về
Tìm người em gái trong mùa chim én bay…”

Đó là một câu trong bài hát “Tạm biệt chim én” của nhạc sĩ Trần Tiến mà chắc là rất nhiều người thuộc. Và hình ảnh trong bài hát ấy chắc cũng giống với hoàn cảnh của rất nhiều người lính mà đất nước này đã sản sinh ra trong những cuộc chiến tranh.

Nhưng hình ảnh đó lại không hề giống với trường hợp của người lính mà tôi muốn nhắc tới sau đây, đó là bác Lê Duy Ứng.

Nói đến Đại tá, Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân Lê Duy Ứng thì chắc không ít người biết. Ông nổi tiếng với bức tranh vẽ chân dung Hồ Chủ tịch khi đang cùng đơn vị đánh vào căn cứ Nước Trong ở Biên Hoà (Đồng Nai) ngày 28/4/1975. Điều đặc biệt nằm ở chỗ, bức tranh ấy được ông vẽ bằng máu chảy ra từ đôi mắt bị trúng đạn của ông. Lúc bức vẽ hoàn thành thì ông cũng ngất đi và được đồng đội chuyển về tuyến sau, rồi được đưa ra Hà Nội để điều trị và an dưỡng.

Mặc dù bom đạn quân thù không lấy đi mạng sống của Lê Duy Ứng, nhưng đã cướp đi ánh sáng và ước mơ nghệ thuật của đời ông, một người lính họa sĩ. Và cũng vì chán nản với tình cảnh của bản thân mà khi được chuyển ra Hà Nội, ông đã không hề nhắn lấy một dòng tin nào cho bạn gái của mình, một cô gái Hà Nội mà ông đã quen ở Quảng Trị năm 1973.

Thật may, một người đồng đội của Lê Duy Ứng đã giấu ông và báo cho người bạn gái biết nơi ông đang điều trị. Vậy là bác Ứng và bạn gái của mình đã gặp lại nhau, trong một hoàn cảnh mà có thể là họ đã ngờ tới nhưng chắc là không hề mong đợi xảy ra.

Trong khi cô bạn gái vui mừng vì được gặp lại Lê Duy Ứng, thì ông lại không hề có ý định nối lại chuyện tình cảm với cô. “Anh bây giờ như thế này rồi, lấy em thì chỉ làm em khổ cả đời”, người họa sĩ thương binh đã nói vậy với bạn gái trong ngày gặp lại.

Nhưng viễn cảnh đó không làm bạn gái của Lê Duy Ứng nản lòng. “Nếu mình không lấy nhau, thì anh rồi cũng có vợ, em cũng sẽ có chồng, nhưng khi con anh sinh ra thì anh sẽ không biết mặt mũi nó trông như thế nào. Còn nếu mình lấy nhau, chỉ cần em nói là con giống em thì anh sẽ biết con trông ra làm sao”, cô gái nói.

Và thế là anh thương binh Lê Duy Ứng đồng ý làm đám cưới với bạn gái của mình. Với sự hỗ trợ và đồng hành của cô gái ấy, Lê Duy Ứng lại tiếp tục sáng tác cho đến tận hôm nay. Năm 2013, ông đã được phong danh hiệu Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân.

Tôi có dịp được gặp gỡ và nói chuyện với bác Lê Duy Ứng trong một cuộc họp đồng hương của những người Quảng Bình ở Hà Nội. Quảng Bình quê tôi vốn được coi là nơi “địa linh, nhân kiệt”, và trong buổi họp đồng hương đó, tôi cũng đã được gặp nhiều người mà câu chuyện của họ đã làm cho tôi không khỏi thấy khâm phục. Nhưng khâm phục và xúc động nhất, vẫn là câu chuyện về người bạn gái của anh thương binh Lê Duy Ứng.

Đất nước mình, giống như lời một bài hát của nhạc sĩ Thái Văn Hóa mà tôi vẫn hay được nghe, “Khi còn trong nôi, nghe mẹ ru, cha đánh giặc cuối trời. Khi ta cầm súng ra đi, người thân ta thức cùng sao trời…”. Lê Duy Ứng chỉ là một trong số hàng triệu người đã ra đi vì sự bình yên của đất nước này, và cũng chỉ là một trong số hàng vạn hay hàng chục vạn người đã trở về không lành lặn sau chiến tranh. Nhưng so với rất nhiều người đã ra đi mà không trở về, hoặc thậm chí so với nhiều người trở về khác, ông vẫn là người may mắn vì trong hoàn cảnh tưởng như đã tuyệt vọng vì bế tắc, thì một người con gái, người vì ông mà “thức cùng sao trời” trong những năm tháng khốc liệt nhất của chiến tranh, đã tìm đến làm người đồng hành với ông trong phần đời còn lại.

Những người như bác Lê Duy Ứng, vì “cầm súng ra đi” mà đã làm nên những chiến công chói lọi và được vinh danh là Anh hùng. Còn những người như bạn gái của ông, tuy không có một ngày nào cầm súng và thường cũng chẳng có chiến công nào được nhắc đến, nhưng chỉ cần bằng ấy tháng năm “thức cùng sao trời”, thì tôi nghĩ, họ cũng xứng đáng được ngợi ca như những Anh hùng vậy!

Thứ Hai, 11 tháng 3, 2024

Ngủ trưa với ba




Ở đâu đó, tôi đã từng nghe ai đó nói, đại để, lúc lớn lên thì người ta mới biết rằng ngủ trưa là một đặc ân, chứ không phải là nghĩa vụ.

Hôm cuối tuần vừa rồi nghỉ ở nhà, tôi nằm ngủ trưa với con trai. Tất nhiên, nằm ngủ với một đứa trẻ đang ở lứa tuổi coi ngủ trưa là nghĩa vụ, thì giấc ngủ của tôi cũng chẳng thể nào trọn vẹn, nếu không bị cắt ngắn ở đoạn đầu thì cũng bị rút bớt ở phần sau, hoặc có khi bị chen ngang ở phần giữa. Và nhìn cái cách con trai thực hiện “nghĩa vụ” ngủ trưa của mình, tôi lại nhớ đến cảnh ngày bé nằm ngủ trưa với ba, lúc tôi cũng bằng tuổi con tôi bây giờ.

Hồi ấy, anh em tôi mới được chuyển từ Quảng Bình vào Huế - nơi ba làm việc. Mẹ đi làm cả ngày, anh tôi đi học buổi chiều, còn thằng út đi đâu thì tôi không tài nào nhớ nổi, nhưng buổi trưa thường chỉ có tôi ở nhà với ba. Đến giờ ba ngủ thì đương nhiên tôi cũng phải lên giường ngủ cùng.

Vì ngủ trưa là “nghĩa vụ”, nên tôi chỉ lên giường nằm cho có, chứ chẳng hề ngủ ngáy gì. Tôi hết nhìn trần nhà thì nhìn ra cửa sổ, rồi nhìn đồ đạc trong phòng, hoặc không thì nhìn ba ngủ, hoặc sờ tay, sờ tóc, hoặc nghịch lông nách của ba… Nói chung là tôi tìm đủ mọi cách để tiêu hết khoảng thời gian dành cho việc ngủ trưa để làm những việc vô tri, chỉ mong đến giờ ba thức dậy đi làm thì tôi lại đi lêu bêu khắp khu tập thể hoặc làm gì mặc ý, cho đến khi anh tôi đi học về hoặc ba mẹ đi làm về.

Trong rất nhiều việc vô bổ mà tôi đã làm trong những giờ ngủ trưa ấy, cũng có một việc có ích mà tôi còn nhớ. Ấy là lần mà sau khi sờ tay, sờ tóc của ba chán chê, tôi lay ba dậy và nói, “ba dậy đi mần!”.

Ba mở mắt ra, nhìn đồng hồ rồi nói, “ừ, đến giờ rồi”. Đoạn ba rửa mặt, thay quần áo rồi đi làm, còn tôi thì lại làm những việc vô bổ tiếp theo như lịch trình hằng ngày vẫn thế. Nhưng hôm đấy, tôi thấy cũng vui vì ít nhất đã dùng thời gian ngủ trưa của mình để làm được một việc có ích, ấy là đánh thức ba dậy đi làm đúng giờ.

Trưa hôm sau, cũng với từng đó công việc được tôi lặp lại vào giờ ngủ trưa. Tuy nhiên, kết quả thu được thì không như kì vọng, bởi sau động tác lay và gọi của tôi, ba mở mắt ra nhìn đồng hồ vào nói, “chưa đến giờ!”. Và cũng từ sau lần báo thức sai giờ đó, tôi không gọi ba dậy để đi làm nữa, mặc dù ba không mắng mỏ hay cấm đoán gì…

Ngoài hai kỉ niệm nói trên, tôi không còn nhớ gì về những lần nằm ngủ trưa với ba. Có thể là do sau đó nhà tôi được phân một căn hộ có thể đặt được nhiều giường hơn nên tôi đã thực hiện “nghĩa vụ” ngủ trưa ở một chiếc giường khác. Hoặc cũng có thể là do sau đó tôi đã đến tuổi đi học nên ba không còn thấy cần phải dùng việc ngủ trưa để ngăn tôi làm những việc vô tri như cái thủa lên bốn, lên năm nữa…

Bây giờ thì ba đã về với ông bà. Việc nằm ngủ trưa với ba, hay sờ tay, sờ tóc hoặc báo thức cho ba, nếu muốn thì tôi cũng chỉ có thể thực hiện vào kiếp sau. Còn kiếp này, kể từ ngày ba mất đi, thi thoảng được gặp ba trong những giấc ngủ của mình, là tôi cũng đã thấy thoả mãn lắm rồi.

Thứ Sáu, 23 tháng 2, 2024

Có hẹn với Lâm Thui




Chiều nay mới gặp Lâm Thui
Mà tôi cảm thấy đã vui từ giờ
Trong lúc mài đýt ngồi chờ
Thì tôi viết tạm bài thơ mấy dòng
Thoả lòng ao ước, nhớ mong
Chiều nay nhất định xoã xong mới về!

(*) Lâm Thui: bạn sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, học cùng lớp với em ở xứ Cổ Nhuế.

Thứ Sáu, 11 tháng 8, 2023

Một nhỏ bạn này nọ


Em có nhỏ bạn, ngày xưa học chung với nhau ở đội tuyển tiếng Anh…

Nói không phải mê tín, nhỏ bạn của em kể cũng coi là xinh. Dưng em không hiểu sao ở đời lại có đứa trông xinh mà vẫn vào được đội tuyển, bởi như những gì cổ nhân truyền lại, thì nhan sắc và học vấn thường không nằm chung trong một con nhỏ. Dưng thôi, đó là chuyện do lịch sử để lại, mình cũng không nên bắn vào quá khứ bằng súng lục nếu không muốn tương lai bắn mình bằng đại bác.

Theo thông lệ thì em với nhỏ bạn xuân thu nhị kì cũng hay rủ nhau tụ bạ, lúc thì để nói xấu các cô và các bạn ở đội tuyển ngày xưa, khi thì để bày nhau mưu kế để vật lộn với cuộc sống hiện tại…

Có lần, em nhắn tin rủ nhỏ bạn tụ bạ, dưng nhỏ bạn bảo là đương bận đi Úc. Thế là em, với tư cách là một trang tuấn kiệt (kẻ thức thời là trang tuấn kiệt), ngỏ ý nhờ nhỏ bạn mua giúp gấu mấy lọ kem nhau thai cừu. Chả gì, Úc cũng được tiếng là sẵn cái thứ này.

Nhỏ bạn tỏ ý nếu tiện thì sẽ mua giúp, else thì em bảo gấu đi mà nhịn. Dưng đời nào em chịu một lời hứa nước đôi kiểu vậy. “Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng”, chả gì hồi em đi sang đó cũng phải mua kem nhau thai cừu giúp ba vạn chín nghìn trang tuấn kiệt khác, cớ gì đến lúc nhỏ bạn sang đó lại không bị ai nhờ.

Ngày nhỏ bạn về nước, em lại nhắn tin rủ tụ bạ, trước là để ôn nghèo kể khổ như thường lệ, sau là để xử lý mớ kem nhau thai cừu mang ở bển về. Dưng nhỏ bạn lại kiếu bận vì đang phải đi Đà Nẵng mấy lị Hội An.

Thế là em, vẫn với tư cách một trang tuấn kiệt, ngỏ ý nhờ nhỏ bạn mua giúp gấu một ít mực rim me. Dưng khác với lần trước, em chấp nhận một lời hứa nước đôi, bởi thẳng thớm ra thì em cũng đã từng đi Đà Nẵng nhiều lần dưng chưa lần nào có người nhờ mua mực rim cả. “Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng”…

Ngày gặp lại ở Hà Nội, ngoài mấy lọ kem nhau thai cừu, nhỏ bạn còn mang theo số mực rim nhiều hơn cả những gì được nhờ cậy. Thêm vào đó là một mớ dược phẩm mang từ Úc về để tặng lũ trẻ con…

Kể câu chuyện này, em muốn hãnh diện mà khoe rằng mình có một nhỏ bạn rất chi này nọ, lúc nào cũng nhiệt tình với những việc em nhờ, dù là cho mình hay là cho gấu.

À thì tất nhiên là gấu của em cũng có nhỏ bạn thân này nọ như vầy. Dưng thay vì mua kem nhau thai cừu hay mực rim, nhỏ tỏ ý là lúc nào gấu cần đánh ghen thì nhất định nhỏ sẽ đi cùng…

Thứ Hai, 17 tháng 4, 2023

Khi ca sĩ biết làm xiếc


Bữa nọ, ba mẹ em ngồi xem ca nhạc trên YouTube. Hết bài này bài nọ, YouTube tự động phát một MV của cô U. Linh…

Xem cô U. Linh hát có một lúc, mà mẹ em không ngớt lời khen cô hát hay. Xong mẹ thắc mắc, không hiểu sao cô U. Linh hồi xưa đi thi thì đạt giải cao hơn, mà bây giờ lại không nổi tiếng bằng cô V.M. Hương.

Ba em đang không quan tâm gì đến MV của cô U. Linh. Nghe mẹ hỏi, ba mới đưa mắt nhòm vào tivi. Đoạn ba nói, cô Linh không nổi tiếng bằng cô Hương là phải, vì cô không có cái clip xiếc nào. Ba bảo, ví thử cô Linh mà cũng có một cái clip xiếc như cô Hương thì cũng chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.

Mẹ em nghe vậy, mới bảo rằng ba em chỉ được cái bậy bạ là nhanh. Xong rồi như thường lệ, mẹ lại nhéo cho ba một chập kèm theo những lời đay nghiến không khác gì bà cô của Thị Nở mắng đứa cháu gái ngoài ba mươi tuổi mà chưa trót đời.

Nhìn ba em phải chịu cảnh áp bức đày đọa, em thương lắm mà không biết bênh vực ra làm sao, vì em cũng chẳng biết cái clip xiếc của cô V.M. Hương hay đến cỡ nào.

Dưng em nghĩ, xiếc là một loại hình biểu diễn rất nguy hiểm, đòi hỏi người nghệ sĩ phải cực kỳ khéo léo thì mới có thể thành công. Cô V.M. Hương tuy đi thi đạt giải thấp hơn cô U. Linh, dưng nếu cô vừa làm ra MV âm nhạc vừa làm ra được cả clip xiếc, thì chứng tỏ cô ấy là người đa tài và có quá trình tập luyện rất bền bỉ.

Mà nếu đã như thế, thì em nghĩ, việc cô V.M. Hương nổi tiếng hơn cô U. Linh, âu cũng là cái lẽ hết sức bình thường.

Chứ giờ mẹ thử bảo cô U. Linh làm ra một cái clip xiếc, xem cô ấy có làm ra được không? Vớ vẩn mà bị tuột tay như cô gì trong cái video này, thì khéo cô Linh hát còn chẳng ra hơi, chứ ở đó mà đòi nổi tiếng hơn một người có clip xiếc như cô Hương!

(Tác giả: Tiểu Solitaire, 4 tuổi 7 tháng rưỡi)

Thứ Bảy, 25 tháng 3, 2023

Bạn Huyền


Bạn Huyền là lớp phó thời đại học. Mười lăm năm gặp lại, bạn được Ban liên lạc tín nhiệm giao cho giữ quỹ lớp.

Được cái nết giỏi lo toan, nên trong 5 năm cầm quỹ, bạn Huyền không những không làm thất thoát đồng nào, mà còn làm quỹ lớp sinh lời nhiều hơn cả số tiền cần chi.

Hết 5 năm, bạn Huyền ngỏ ý muốn giao lại quỹ lớp cho một người khác. Dưng hỏi khắp cả Ban liên lạc, chẳng ai thấy đủ đức đủ tài để đảm nhận cái việc mà bạn Huyền đang làm quá tốt.

Cực chẳng đã, bạn Huyền mới yêu cầu làm một cuộc trưng cầu ý kiến để chọn người cầm quỹ lớp. Em thay mặt Ban liên lạc, liền tổ chức bỏ phiếu với các lựa chọn là (1) ủng hộ bạn Huyền giữ quỹ lớp, hoặc (2) cực kỳ ủng hộ và tin tưởng bạn Huyền giữ quỹ lớp.

Kết quả trưng cầu, tất cả mọi người đều cho biết là cực kỳ ủng hộ và tin tưởng bạn Huyền giữ quỹ lớp.

Chả biết lúc nhận được kết quả bỏ phiếu như vầy thì bạn Huyền cảm thấy vui hay cực kỳ vui và xúc động. Song, dù cảm xúc của bạn Huyền là dư lào, thì chắc là bạn cũng không thể chối bỏ được một sự thật, là bạn được tập thể tín nhiệm rất cao.

Không cao làm sao được, khi em là người đứng ra tổ chức trưng cầu ý kiến. Mà nói chả phải phét, chứ thời gian em dành cho việc xem kết quả các cuộc bỏ phiếu trên vô tuyến, tính chi li ra, cũng có phải là ít đâu!

Thứ Tư, 1 tháng 3, 2023

Bạn của em, nó thế!


Bữa em đang ăn tối thì một bạn thời đại học gọi điện hỏi thăm chuyện kỉ niệm 20 năm ra trường…

Ngày xưa du học ở xứ Cổ Nhuế, hai thằng dù sinh cùng một ngày và học chung lớp cả 2 giai đoạn nhưng không được một tí nết nào giống nhau. Em thì chẳng biết gì ngoài sách vở, còn bạn thì cái gì cũng rành, từ uống rượu, cắm quán, cho đến bùng học, đánh điện tử…

Được cái, bạn rất thoáng tính. Có dạo hai thằng ở trọ gần nhau, bạn hay rủ em sang ăn cơm cùng thay vì đi ăn cơm bụi. Tuy chỉ là những món rất sơ sài, đại loại như rau luộc, đậu phụ sốt hay thịt rang cháy cạnh… nhưng em thấy rất ngon, không hiểu là do bạn nấu ăn khéo hay là do em được ăn không phải kí sổ.

Có một lần trời mưa, cả khu trọ điện đóm tắt ngóm cả, đến giờ cơm mà em vẫn không đi ăn vì ngại đường bẩn. Bạn liền bảo em ngồi nhà, rồi bạn đội mưa đi bộ ra chợ ở tận tít ngoài đường Nông Lâm, dễ cũng phải cách xóm trọ đến hơn cây số, mua mì cân về nấu cho em ăn. Không nhớ mỗi túi mì MiCoEm có mấy vắt, dưng hôm đó bạn đã làm cho riêng em tổng cộng 4 vắt. Sau này mỗi lần ăn món gì có mì sợi, em thường nhớ đến 4 vắt mì mà bạn nấu cho em ăn hôm đó…

Hết 4 năm du học ở Cổ Nhuế, bạn đã ra nước ngoài sinh sống và không còn theo đuổi công việc quản lý tài chính nhà nước mà bạn đã lựa chọn khi vào trường Tài chính. Không biết hiện tại bạn có hài lòng với lựa chọn của mình không, dưng em nghĩ, nếu ngày trước bạn vẫn chọn làm ngành tài chính thì nói dại chứ cũng dễ bị kỷ luật lắm.

Thử hình dung mà coi, với bản tính rộng rãi như kia, chỉ cần một trận mưa hay cơn bão xoàng xoàng, bạn của em cũng dám mở kho dự trữ nhà nước ra phát chẩn chứ chả chơi đâu. Em ở với bạn mãi rồi, em biết!

Thứ Ba, 7 tháng 2, 2023

Cơm trứng của ba em


Giống như mọi đứa trẻ có tự trọng khác, em rất thích ăn trứng rán. Chẳng hiểu so với việc kho cá, xào thịt hay làm các món ăn khác thì rán trứng có phức tạp hơn không, nhưng em thấy ăn cơm với trứng thì dễ nuốt hơn hẳn. Bởi thế nên, bữa cơm nào mà có trứng rán thì việc ăn uống của em cũng trở nên rất nhẹ nhàng.

Dưng khác với những gì em nghĩ, ba em lại không đánh giá cao món trứng rán. Ba nói rằng, ăn nhiều trứng chỉ tổ làm cơ thể mất cân đối dinh dưỡng mà lại còn thêm nguy cơ mỡ máu. Bởi vậy nên chỉ khi không có món gì thì ba mới cho em ăn trứng. Còn không, thì ba bắt em ăn món khác bằng kỹ mới thôi.

Bữa nọ, ba em nhận nhiệm vụ bón cơm cho em ăn. Đồ ăn hôm đó của em có một bát canh cá một đĩa trứng rán. Như thường lệ, ba em vớt cá trong bát canh ra đĩa rồi lấy đũa lóc thịt cá để chực bón cho em.

Nhìn mớ cá được ba em lóc hết xương mà em ngao ngán hết cả thằng người. Em mới bảo với ba là em không muốn ăn cá, chỉ muốn ăn cơm với trứng. Mặc cho ba nói hay nói tốt thế nào về tác dụng của món cá đối với sức khỏe, em cũng nhất định muốn ăn trứng mà thôi.

Ba em thuyết phục em không được, mới bảo em ngồi xem tivi một lúc, đợi ba làm món cơm trứng cho em ăn. Nói rồi ba mang cả đĩa cá và đĩa trứng vào bếp, lát sau bưng ra một bát cơm có mấy miếng trứng rán bên trên. Nhờ có mấy miếng trứng đó mà mỗi thìa cơm ba bón cho, em đều ăn rất nhanh.

Nhưng ăn hết cơm và trứng, em mới thấy ở trong bát còn sót lại một vài miếng thịt cá. Té ra, chỗ thịt cá được lọc ra lúc nãy, ba đã trộn hết vào bát cơm trứng. Mỗi thìa cơm mà ba bón cho em chẳng qua là có một miếng trứng rán phủ bên trên, còn bên dưới thì cá vẫn hoàn cá.

Lúc thường ngày, em thấy mỗi khi cảm thán về mưu trí của ai đó, ba em thường thốt lên, 'mưu con đĩ, trí học trò'. Nhưng qua vụ cơm trứng trộn cá nói trên, em mới ngộ ra, trí của ba em không biết có bằng được học trò không, nhưng mưu của ba thì chắc là quá cả con đĩ.

(Tác giả: Tiểu Solitaire, 4 tuổi 5 tháng 4 ngày)

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2022

Cô Kim Nhung


Cô chưa dạy tôi một ngày nào. Tôi biết đến cô lần đầu tiên với tư cách là người phản biện khi tôi bảo vệ luận án tiến sỹ ở cấp cơ sở.

Sau khi gửi luận án cho cô được mấy bữa, tôi nhận được điện thoại của cô, 'em ơi, cô nhặt được trong luận án của em không chỉ nhiều sạn mà có cả những tảng đá luôn!'

Và đúng những gì cô thông báo trước qua điện thoại, hôm bảo vệ luận án, cô là người chê luận án của tôi nhiều nhất trong các thành viên hội đồng.

Lãnh đủ các loại gạch đá, tôi về chỉnh sửa luận án thật kỹ xong in một quyển, cầm đến gặp cô. Tưởng tôi đến xin chữ ký xác nhận của người phản biện, cô liền hỏi, 'đâu, đưa cô ký cho?'

Nhưng thay vì đưa bản giải trình sửa chữa luận án để cô ký, tôi đưa cho cô quyển luận án, xin cô xem và góp ý cho tôi một lần nữa trước khi gửi phản biện độc lập.

Khoảng nửa tháng sau, tôi nhận được email của cô. Thư nói, đại ý, những điểm thiếu sót lớn cơ bản đã được chỉnh sửa hết, còn một vài chỗ cô thấy hơi lăn tăn, nếu tôi thấy cần sửa thì hãy sửa cho yên tâm.

Được lời của cô, tôi liền in luận án ra nộp cho Khoa Sau đại học để gửi phản biện độc lập. Và đúng như cô nói, hai người phản biện độc lập gần như không thấy điểm sơ hở nào đáng kể trong luận án của tôi. Phiên bảo vệ chính thức cũng cho kết quả như vậy.

Kêt câu chuyện này, tôi muốn nói rằng, trong mỗi giai đoạn của cuộc đời, mỗi người đều cần có những người thầy. Đó có thể là những người đứng trên bục giảng hay ngoài bục giảng, nhưng những lời chỉ bảo của họ lại giúp chúng ta ngộ ra những điều thật bổ ích.

Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam, xin bày tỏ lòng kính trọng và biết ơn những người đã và đang làm thầy, những người mà nhờ có họ, cuộc sống của mỗi chúng ta trở nên tốt đẹp hơn vì biết thêm nhiều điều bổ ích.

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2022

Đi siêu thị mua đồ


Tiểu Solitaire được bố cho đi siêu thị. Nguyện vọng của cậu là mua đồ chơi, mua kẹo mút, mua bim bim, mua sữa chua, mua kẹo chip chip… Nói chung là cái gì mà cậu thích, cậu đều đề đạt với bố.

Nơi đầu tiên mà bố đưa cậu đến là gian hàng đồ chơi. Dù hoa hết cả mắt vì có quá nhiều đồ chơi được bày bán, nhưng Tiểu Solitaire chỉ chọn một chiếc ôtô nho nhỏ. Lý do mà cậu đưa ra cho quyết định của mình là “cho khỏi tốn tiền”.

Bố cậu thấy chiếc xe được chọn hơi nhỏ nên gợi ý Tiểu Solitaire chọn một chiếc to hơn. Nhưng Tiểu Solitaire không có ý thay đổi lựa chọn. “Chọn xe to là tốn tiền đấy!” - Tiểu Solitaire lặp đi lặp lại kẻo sợ bố không hiểu.

Bố của Tiểu Solitaire nghe nói thì thấy thương quá, mới lấy một chiếc xe to hơn đưa cho cậu. “Ba có tiền mà, con cứ lấy chiếc xe này đi!” - bố cậu thuyết phục.

Được bố động viên, Tiểu Solitaire liền bỏ chiếc xe đang cầm trên tay lên giá. Nhưng thay vì nhận chiếc xe mà bố đưa cậu đưa cho, Tiểu Solitaire lại chọn một chiếc xe khác to hơn một chút, mà theo đánh giá của cậu là “siêu đẳng cấp”.

Bố của Tiểu Solitaire thấy cậu quá đỗi háo hức với chiếc xe “siêu đẳng cấp” kia thì cũng đồng ý mua cho cậu, dù giá của nó cao hơn chiếc xe mà Tiểu Solitaire được gợi ý.

Tiểu Solitaire nhận được món đồ chơi ưng ý thì vui lắm. Cậu quên luôn những thứ mà chỉ cách đó mấy phút, cậu rất muốn được mua cho. “Ba, mình đi về đi!” - giọng Tiểu Solitaire tha thiết.

Nhưng bố của Tiểu Solitaire chưa muốn dừng việc mua sắm ở đó. Anh ta dẫn Tiểu Solitaire đi khắp các gian hàng bán những thứ mà Tiểu Solitaire thích mua. Nhưng chỉ vào món nào, Tiểu Solitaire cũng lắc đầu quầy quậy. Sữa chua thì “uống vào là bị viêm họng đấy”. Còn kẹo mút, kẹo chip chip hay bim bim thì “ăn vào là sâu răng đấy”... Tóm lại là ngoài chiếc xe đang cầm trên tay ra, Tiểu Solitaire không muốn bố cậu mua bất kỳ một thứ gì khác, dù nó đã được bố cậu nhặt bỏ vào giỏ…

Bữa đó, Tiểu Solitaire còn thiếu đúng 1 tháng nữa thì tròn 4 tuổi…

Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2022

Bị dùng chùa bình sữa


Tiểu Solitaire thì được cái thù dai không ai bằng. Thế nên thi thoảng đang yên đang lành, cậu bỗng nhớ ra và muốn xét lại những chuyện đã xảy ra đâu đó từ thủa mẹ Âu Cơ đi khai thiên lập địa, hoặc thủa Lạc Long Quân cùng bao con đi ra nơi biển cả, để đất nước mãi rạng rỡ, một gấm vóc mãi rực rỡ…

Một bữa, trong lúc đi tắm, không hiểu vì bức xúc chuyện gì, Tiểu Solitaire đột nhiên tố với bố cậu: “Ba ơi! Cô giáo lấy bình sữa của con cho bạn Mít uống mà không xin phép con!”

Bố của Tiểu Solitaire không biết bạn Mít là ai và cũng không biết cái người đã lấy bình sữa của Tiểu Solitaire cho Mít uống là người nào, bởi số cô giáo đã từng dạy Tiểu Solitaire còn nhiều hơn cả số mối tình đầu mà anh ta từng trải qua.

Tuy vậy, việc cô giáo lấy bình sữa của Tiểu Solitaire cho người khác uống khi chưa xin phép, đối với bố của Tiểu Solitaire, cũng không phải là việc có thể dễ dàng chấp nhận. Thế nên, khi nghe Tiểu Solitaire kể, bố của cậu tỏ ra hết sức ngạc nhiên. “Thế hả con?” - anh ta hỏi lại Tiểu Solitaire mà giọng chất chứa cả một sự bất bình không khác gì bà Phó Đoan bị Xuân Tóc Đỏ cướp giật ái tình.

Tiểu Solitaire nghe bố hỏi thì không trả lời lại. Cần gì phải trả lời, khi mà sự thể đã hiển nhiên như việc bố của cậu đã gây ra cậu vậy. Thay vào đó, cậu chỉ giải thích thêm, để cho bố cậu biết sự thể mà cậu vừa kể là rất nghiêm trọng. “Mất vệ sinh!” - giọng Tiểu Solitaire ẩn ức.

Tất nhiên là mất vệ sinh, bố của Tiểu Solitaire biết rõ điều đó. Thế nên khi nghe câu cảm thán thốt ra từ miệng của Tiểu Solitaire, bố cậu cũng không biết nói gì hơn ngoài việc đồng tình với nhận định của cậu: “Đúng rồi!”

Tiểu Solitaire nghe bố nói thì càng tin sự thể do cô giáo của cậu gây ra là vô cùng sai trái. Việc làm ấy, đối với Tiểu Solitaire, kể ra cũng chẳng khác mấy so với những chuyện vẫn thường làm cho cậu bị mắng, như thể giành đồ chơi của em hoặc nghịch ngợm mỹ phẩm của mẹ hay vẽ linh tinh vào sách của bố vậy. “Tầm bậy tầm bạ!” - Tiểu Solitaire thốt lên, giọng của cậu không khác gì cái giọng mà cậu vẫn thường phải nghe mỗi khi gây ra chuyện gì không nên không phải.

Bố của Tiểu Solitaire thấy cậu bức xúc quá đỗi thì cũng phải tỏ ra phẫn nộ cho hợp thời trang. Tuy vậy, để không làm tình hình trở nên căng thẳng quá mức, anh ta cũng phải tìm cách xoa dịu Tiểu Solitaire. “Để hôm nào gặp, ba mắng cô giáo cho!” - vừa kỳ cọ cho Tiểu Solitaire, bố cậu vừa hứa hẹn.

Nhưng lời hứa đó, đối với Tiểu Solitaire, là không đủ để làm nguôi đi sự ấm ức bấy lâu. Nguôi làm sao được, khi mà kẻ gây ra cả một việc tầy trời kia, lại chỉ phải trả giá bằng một vài câu mắng như mắng trẻ con vậy được.

Bởi thế, khi nghe bố nói chưa dứt câu, Tiểu Solitaire lập tức đề xuất ngay một biện pháp khác để xử lý đối với cái người mà cậu thấy là vừa mất vệ sinh lại vừa bậy bạ. “Ba lấy cái roi, ba đánh vào mông cô giáo đi!” - giọng Tiểu Solitaire tỏ ra không hề muốn khoan nhượng.

Bữa đó, Tiểu Solitaire mới được đâu gần 3 tuổi 11 tháng.

Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2022

“Wash Your Hands” - phiên bản Tiểu Solitaire


Tiểu Solitaire đang ngồi ở bàn, tay cầm bút viết tí toáy vào quyển sổ.

Đột nhiên, ông đứng dậy chạy vội vào nhà vệ sinh, lấy lọ nước rửa tay xịt vào tay rồi bắc ghế ở lavabo để chực rửa tay.

Bố của Tiểu Solitaire đang ở trong bếp, thấy điệu bộ của ông có vẻ khác thường, mới hỏi vọng vào: “Tiểu Solitaire làm gì đấy?”

Tiểu Solitaire nghe có người hỏi, liền đáp: “Tiểu Solitaire rửa tay!”

Bố của Tiểu Solitaire biết thừa là ông đang muốn rửa tay, nhưng không hiểu vì sao ông đang dưng lại làm thế, bởi bình thường ông toàn phải đợi nhắc mới chịu rửa. Bố ông liền hỏi gặng: “Tại sao lại rửa tay?”

Tiểu Solitaire không một giây suy nghĩ, trả lời ngay: “Rửa tay kẻo vi khuẩn!”

Bố ông thấy nghi nghi, mới bước vào nhà vệ sinh xem ông con tại sao lại quan tâm quá mức đến vấn đề vệ sinh phòng dịch làm vậy. Hóa ra, mười đầu ngón tay Tiểu Solitaire, chỗ nào cũng dính đầy mực bút bi.

Nhìn mấy ngón tay dính đầy mực của Tiểu Solitaire và cái điệu ông vội vội vàng xoa hai bàn tay bé xíu vào nhau mà bố ông không khỏi phì cười. Mới được tí tuổi ranh mà ông đã biết lấy bọn vi khuẩn làm cớ để rửa cho sạch mực ở tay, thì đôi ba chục năm nữa, ông dám lấy mồ hôi hay bụi bẩn làm cớ để gột sạch mấy vết son ở cổ áo lắm chứ chả chơi.

Khéo lúc ấy á, vợ ông tha hồ mà hãnh diện với hội chị em bạn dì vì lấy được một ông chồng tâm lý, lúc nào cũng tự gột sạch cổ áo trước khi đưa cho vợ giặt, chứ không nỡ để vợ phải đánh vật với chiếc cổ áo dính nhiều bụi bẩn và mồ hôi!

Bữa ấy, Tiểu Solitaire còn thiếu 1 tháng rưỡi nữa mới được 4 tuổi…

Thứ Tư, 6 tháng 7, 2022

Nói năng như người nhớn


1. Tiểu Solitaire chơi với anh họ lớn hơn cậu 1 tuổi. Giành giật đồ chơi với nhau thế nào đó, ông anh họ bật khóc tu tu.

Tiểu Solitaire thấy anh họ khóc thì tỏ ra hơi lúng túng. Loay hoay một lúc chẳng biết dỗ dành người đang khóc thế nào, cậu bảo với ông anh: “Chơi thì phải chấp nhận chứ!”

2. Tiểu Solitaire mỗi khi không vừa ý gì đó thường đập chân xuống đất hoặc chỉ tay vào người đối diện.

Mỗi lần như thế, mẹ cậu thường chấn chỉnh bằng cách bảo cậu không được làm thế, hoặc không được có thái độ như thế.

Một bữa, Tiểu Solitaire chơi với em nhưng làm em dỗi. Cô em cáu kỉnh nhấc chân lên rồi dẫm bịch phát xuống đất. Tiểu Solitaire lập tức chạy ra mách mẹ: “Mẹ ơi! Em có cái thái độ!”

3. Tiểu Solitaire thích xem tivi. Nhưng khi cậu xem nhiều, mẹ cậu thường yêu cầu cậu tắt tivi đi, kèm theo lời cảnh báo: “Xem tivi nhiều thì mắt trố lồi ra đấy!”

Một lần, Tiểu Solitaire đi ra ngoài chơi. Lúc đi về ngang cửa nhà hàng xóm, thấy ông chủ nhà đang ngồi xem tivi ở phòng khách. Cậu liền nói với mẹ: “Mẹ nhìn kìa! Ông hàng xóm xem tivi nhiều nên mắt trố lồi ra rồi kìa!” .

4. Mỗi khi muốn xem YouTube, Tiểu Solitaire thường nhờ bố cậu chọn chương trình cho.

Có lần, cậu yêu cầu được xem một video mà nhòm qua hình ảnh preview, cậu nghĩ chắc là sẽ hay lắm.

Xem được một hồi, thấy trong video toàn những cảnh chả hay, cậu liền yêu cầu bố chọn cho cậu một video khác. Lý do mà cậu đưa ra, là: “Xem cái này vất vả quá!”

5. Tiểu Solitaire có một con gấu bông, đi đâu cậu cũng muốn ôm nó đi theo, kể cả đi ngủ.

Một lần chơi đùa, Tiểu Solitaire tung con gấu lên nóc tủ và không thể lấy lại được. Tiểu Solitaire nhờ bố lấy con gấu xuống cho cậu, nhưng bố cậu hẹn đến ngày mai mới lấy, bởi đêm đã khuya rồi, mà nóc tủ lại quá cao.

Tiểu Solitaire đành lên giường đi ngủ mà không có gấu để ôm. Nhưng nằm được một lúc, cậu ngồi dậy nói với bố: “Có Tiểu Solitaire đây, ba đừng lo gì hết! Ba lấy con gấu cho Tiểu Solitaire đi!”

Thứ Ba, 28 tháng 6, 2022

Chiếc thân thể cường tráng


Sáng dậy…

Tiểu Solitaire ôm gấu bông từ phòng ngủ lò dò bước ra phòng khách. Ở đó, bố mẹ ông đang ăn sáng và xem tivi.

Tiểu Solitaire tiến lại, từ từ ngồi lên ghế, cơ hồ muốn tham dự vào công cuộc ăn sáng và xem tivi giống như bố mẹ ông đang làm.

Bố của Tiểu Solitaire thấy vậy, liền bảo ông đi đánh răng rửa mặt xong mới được ngồi vào bàn ăn. Dưng Tiểu Solitaire chẳng chịu nghe. Bảo thế nào, ông cũng nhất định không nghe.

Đột nhiên, bố của Tiểu Solitaire phát hiện ra là Tiểu Solitaire mặc áo ngược từ sau ra trước, mới bảo cho ông biết là ông đang mặc áo ngược.

Tiểu Solitaire có vẻ không hài lòng với việc ai đó mặc ngược chiếc áo cho mình, mới khẽ khọt đề xuất, “con cởi áo ra nha?”

Nhận được sự đồng tình từ bố, Tiểu Solitaire lập tức kéo áo lên và cởi ra khỏi đầu.

Bố của Tiểu Solitaire thấy ông con cởi áo đánh trần ra, thì xuýt xoa khen ông cường tráng, đoạn bảo với ông, “cường tráng thế thì phải đi đánh răng đi chứ!”

Tiểu Solitaire được khen thì phấn khởi lắm. Ông lập tức chạy vào nhà vệ sinh để làm các thủ tục cần thiết mà một người trưởng thành cần phải làm mỗi sớm mai thức dậy.

Xong đâu đấy, ông hí hửng chạy ra phòng khách, lấy chiếc áo đưa cho mẹ của ông, ngụ ý muốn nhờ mẹ mặc giúp cho. Mặt ông vẫn không giấu nổi vẻ phấn khởi vì được khen.

Trong khi chờ mẹ mặc chiếc áo vào cho, Tiểu Solitaire vừa cười vừa nhắc lại những lời mà bố ông vừa dành để khen tặng ông lúc nãy: “Xem Tiểu Solitaire cường tráng chưa này! Toàn xương sườn!”

Bữa đó, Tiểu Solitaire mới được gần 3 tuổi 10 tháng…