Thứ Hai, 20 tháng 1, 2025

Tinh thần tự giác


Tiểu Solitaire bây giờ đã bước sang học kỳ 2 của lớp 1…

Khác với hồi học kỳ 1, cô giáo của cậu không nhắn tin nhắc việc cho phụ huynh nữa. Thay vào đó, cô giao thẳng bài tập cho cậu và các bạn của cậu, ai nấy đều phải tự nhớ việc mà làm.

Buổi tối, cơm nước xong xuôi, Tiểu Solitaire được phụ huynh hò vào bàn học. Bố cậu bảo: “Từ nay cô giáo không nhắn tin nhắc việc cho ba mẹ nữa mà dặn trực tiếp trên lớp, nên con phải tự làm bài tập của mình, không chờ ba mẹ nhắc nữa”.

Tiểu Solitaire, không biết vì được cô giáo giác ngộ từ trước, hay hiểu được lời bố nói, nên cũng đồng tình: “Đúng rồi, bài tập của mình thì mình phải tự làm chứ!”

Bố Tiểu Solitaire muốn cậu thực sự thấm nhuần tư tưởng tự lập, mới củng cố thêm lý luận: “Ai cũng phải tự làm bài tập của mình. Ngày xưa ba mẹ còn nhỏ cũng phải tự làm bài tập!”

Thấy chừng đó có vẻ chưa đủ, bố cậu còn bổ sung: “Ngày xưa ba mẹ còn bé, có bắt con ngồi làm bài tập cùng ba mẹ đâu? Cho nên bây giờ con cũng không được yêu cầu ba mẹ phải ngồi làm bài tập cùng con”.

Tiểu Solitaire thấy lý lẽ quá thuyết phục, nên không ý kiến gì thêm, chỉ liên tục nói, “đúng rồi, đúng rồi”.

Đoạn cậu tự giác ngồi vào bàn để làm các bài cô giao mà chẳng buồn để ý là cái thủa bố mẹ cậu còn bé thì cậu có phải ngồi làm bài tập mà cô giáo giao cho hai con người ấy hay không…

Bữa đó, Tiểu Solitaire mới được đâu hơn 6 tuổi 4 tháng.

Thứ Tư, 25 tháng 12, 2024

Mắc lỡm Santa Claus


Tiểu Solitaire bây giờ đã cơ bản xóa được nạn mù chữ rồi, nên giống như bao đứa trẻ biết đọc biết viết khác, cậu cũng gửi thư cho ông già Noel cho hợp thời trang. Trong thư, cậu mong muốn Santa Claus gửi cho cậu một chiếc ôtô điều khiển từ xa, và không quên hứa là sẽ ngoan, nghe lời và viết đẹp.

Nhận được thư của Tiểu Solitaire được gửi từ ảnh chụp qua zalo của cô chủ nhiệm lớp cậu, Santa Claus hơi ngạc nhiên vì Tiểu Solitaire đã có quá nhiều ôtô điều khiển từ xa, hơn nữa, dạo gần đây, cậu cũng tỏ ra thích chơi Lego chứ không mảy may quan tâm đến mớ ôtô như hồi còn bé.

Tính đi tính lại, Santa phân cấp cho Santa-lina sắm một bộ Lego thật to, đóng gói thật đẹp rồi bí mật chuyển cho cô giáo chủ nhiệm. Suy nghĩ của Santa, là chơi Lego còn giúp Tiểu Solitaire phát huy được tính sáng tạo, chứ chơi mấy cái xe chạy pin kia chỉ tổ ồn ào điếc tai chứ chả được cái đếch. Với cả, Santa cũng thấy là đã bao nhiêu lâu, Tiểu Solitaire cũng có thèm đoái hoài đến thùng ôtô chạy pin có đến gần hai chục chiếc đâu.

Đến hôm Giáng sinh, giống như bao bạn bè cùng lớp, Tiểu Solitaire cũng được nhận món quà của Santa Claus từ tay cô giáo chủ nhiệm. Cậu thấy việc nhận quà thông qua cô chủ nhiệm là rất hợp lý, bởi cậu hoàn toàn ý thức được rằng, ông già Noel còn phải bận đi giao quà cho nhiều trẻ em trên khắp thế giới, không thể đến tận lớp cậu để tặng quà được.

Nhận được quà của ông già Noel, Tiểu Solitaire thích lắm. Cậu háo hức mở ra để mong được chơi món đồ mà cậu ưa thích. Nhưng trái với kỳ vọng của Tiểu Solitaire, món quà cậu nhận được là một bộ Lego có đến gần một nghìn chi tiết.

Khác với những lần được tặng Lego trước đây, Tiểu Solitaire tỏ ra khá thất vọng với món quà mà Santa Claus gửi cho. “Cái ông già Noel này! Người ta đã viết là muốn chiếc xe ôtô điều khiển rồi, mà lại gửi bộ Lego cho người ta!” - Tiểu Solitaire bực bội.

Thấy vẻ mặt thất vọng của Tiểu Solitaire, bố mẹ cậu lập tức tìm hết lời hay ý đẹp để khen ngợi món quà mà cậu vừa được nhận. Tuy chưa gặp Santa Claus bao giờ, nhưng suy nghĩ của họ cũng rất giống suy nghĩ của ông già Noel, chơi Lego thì còn có tác dụng, chứ chơi ôtô chạy pin thì… nước mẹ gì.

Nghe bố mẹ thuyết phục một hồi, Tiểu Solitaire thấy cũng nguôi nguôi. Cậu bằng lòng nhận bộ Lego mà Santa Claus gửi cho, rồi bày ra lắp ghép một cách say sưa như trước giờ vẫn thế.

Hiềm nỗi, ghép gần xong thì Tiểu Solitaire phát hiện ra bộ Lego được tặng còn thiếu một chiếc rìu. Lục lọi một hồi để tìm chi tiết còn thiếu nhưng không thấy, Tiểu Solitaire đành ôm nỗi ấm ức lên giường đi ngủ sau lời thuyết phục của bố mẹ, “ngày mai ngủ dậy, con lấy một cái rìu ở trong mấy bộ Lego cũ lắp vào là xong”.

Sáng hôm sau thức giấc, việc đầu tiên của Tiểu Solitaire là lục tung cái thùng đựng các bộ Lego của cậu để tìm một chiếc rìu. Nhưng tìm mãi, Tiểu Solitaire chẳng thấy có chiếc rìu nào giống như chiếc rìu còn thiếu trong bộ Lego mà ông già Noel vừa tặng. “Cái ông già Noel này! Người ta đã bằng lòng nhận Lego rồi mà lại còn gửi thiếu chi tiết cho người ta!”, Tiểu Solitaire lầu bầu, không biết là muốn cho Santa Claus ở bên Bắc Âu hay là cho bố mẹ của cậu ngồi cạnh đó hiểu nỗi ấm ức của mình.

Bữa đó, Tiểu Solitaire mới được hơn 6 tuổi 3 tháng một tẹo...

Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2024

Lừa cả Thiên Lôi


Buổi tối đi ngủ, thấy sấm chớp đì đùng ngoài cửa sổ, Tiểu Solitaire lại nảy ra ý tưởng về biện pháp phòng tránh sét.


Theo ý tưởng của cậu, thì cần vẽ thật nhiều hình mặt người, đặt ở dưới cột thu lôi. Khi có sét đánh, cột thu lôi sẽ dẫn điện từ trên đỉnh cột xuống đất và làm cháy những hình mặt người bên dưới. Làm vậy thì sấm sét tưởng là đã đánh trúng người rồi và không đi tìm người để đánh nữa.

Nhưng có một vấn đề mà Tiểu Solitaire cho là có thể xảy ra, ấy là khi đi đặt những hình mặt người ở chân các cột thu lôi, thì sẽ bị cảnh sát chặn lại. Khi ấy, theo đề xuất của Tiểu Solitaire, “mình sẽ giải thích với cảnh sát, là mình phải đặt hình mặt người dưới cột thu lôi để lừa sấm sét”.

Và sau khi giải thích xong với cảnh sát rồi, thì theo hình dung của Tiểu Solitaire, sẽ chẳng còn gì vướng mắc trở ngại nữa. “Xong rồi con đứng ở cửa kính nhìn sét đánh cột thu lôi và lè lưỡi ra nói lêu lêu”, người đàn ông vừa vượt qua kỳ tốt nghiệp cấp mẫu giáo thong thả trình bày ý tưởng.

Thứ Hai, 8 tháng 4, 2024

Một lần được tặng đồ chơi


Lại là một buổi chiều thứ Sáu khác, tròn một tuần sau khi chia tay bạn Phương Đông…

Tiểu Solitaire đang ở lớp thì thấy bố xuất hiện. Cậu lập tức đứng dậy chào cô và các bạn rồi chạy đi lấy balô và đồ đạc của mình. Bố cậu thì đứng nói chuyện gì đó với cô giáo trong lúc chờ Tiểu Solitaire chuẩn bị các thứ.

Xong đâu đấy, Tiểu Solitaire đi theo bố xuống cầu thang. Nhưng đi được mấy bước thì Tiểu Solitaire được cô giáo gọi lại. Cô mở một ngăn tủ đựng đồ dùng của học sinh, lấy ra một chiếc hộp và đưa cho Tiểu Solitaire. “Mẹ của bạn Phương Đông có gửi cho Tiểu Solitaire chiếc hộp này, nhưng sáng giờ cô quên mất nên chưa đưa cho con!” - cô giáo nói.

Đón chiếc hộp từ tay cô giáo mà Tiểu Solitaire không thể giấu nổi sự ngạc nhiên và vui mừng. Hình ảnh trên chiếc hộp mà cô giáo vừa đưa cho cậu cho thấy rõ ràng là một chiếc hộp đựng ôtô rôbốt. Cậu oà to lên một tiếng.


Ảnh: Chiếc ôtô rôbốt mà Tiểu Solitaire được tặng
Không kìm được sự háo hức, Tiểu Solitaire lập tức mở chiếc hộp ra. Bên trong đúng là một chiếc ôtô rôbốt rất đẹp chạy bằng pin, lại có cả bộ điều khiển từ xa.

Tiểu Solitaire muốn lắp pin vào chiếc ôtô để chơi ngay, nhưng vì không có dụng cụ để tháo con ốc vít ở chỗ lắp pin nên cậu đành bỏ tất cả vào balô, rồi theo bố đi về.

Trên đường về nhà, Tiểu Solitaire không ngớt lời nói về món quà mà mẹ của bạn Phương Đông vừa gửi cho. Hết khen xe ôtô đẹp và xịn, cậu chuyển sang khen mẹ của bạn Phương Đông tốt bụng, rồi lại nói về bạn Phương Đông. “Con quý bạn Phương Đông nhất trên đời!” - Tiểu Solitaire quả quyết.

Về đến nhà, việc đầu tiên Tiểu Solitaire làm khi bước vào nhà, là khoe với tất cả mọi người về chiếc ôtô rôbốt mà cậu vừa được tặng. Đoạn cậu sốt sắng nhờ bố lắp pin vào xe và bộ điều khiển từ xa, rồi nhanh chóng cho chiếc xe trình diễn các khả năng của nó. Gì chứ xe ôtô rôbốt thì Tiểu Solitaire cũng đã từng điều khiển mãi rồi. Chỉ có điều, chiếc ôtô rôbốt mà Tiểu Solitaire đang có lại quá mới và “xịn”, nên cậu cứ say sưa chơi như chưa từng có một chiếc nào trước đó.

Phải một hồi lâu, sau khi được bố giục mấy lần, thì Tiểu Solitaire mới ngừng chơi và cất chiếc ôtô rôbốt để đi tắm. Khác với câu chuyện trong những lần trước được bố tắm cho, câu chuyện lần này của Tiểu Solitaire, tất nhiên, là xoay quanh chiếc ôtô rôbốt và mẹ của bạn Phương Đông. Theo đánh giá của cậu, thì mẹ của bạn Phương Đông tốt bụng không khác gì những người dì của cậu, những người mà hễ có dịp đi siêu thị hay trung tâm thương mại với Tiểu Solitaire thì sẽ không tiếc tay mua cho Tiểu Solitaire những món đồ chơi mà cậu ưa thích.

Chỉ có điều, Tiểu Solitaire không thể nhận ra, là cả ngày hôm đó, mẹ của bạn Phương Đông không hề đến trường gặp cô giáo của cậu. Còn chiếc ôtô rôbốt mà cô giáo đưa cho Tiểu Solitaire lúc tan học, là do bố cậu để vào tủ đồ dùng ở bên ngoài hành lang lớp học, trước khi đi vào lớp để đón Tiểu Solitaire…

Bữa đó, Tiểu Solitaire mới được 5 tuổi 7 tháng.

Xem thêm: Một lần được hứa tặng đồ chơi

Thứ Năm, 4 tháng 4, 2024

Một lần được hứa tặng đồ chơi


Đó là một buổi chiều thứ Sáu, khi Tiểu Solitaire đang chơi đồ chơi cùng cậu bạn thân tên là Phương Đông thì bố cậu xuất hiện ở cửa lớp…

Khoác balô lên vai, Tiểu Solitaire chào tạm biệt Phương Đông rồi đi về nơi bố cậu đang đứng chờ. Cậu hớn hở khoe với bố: “Bạn Phương Đông nói sẽ tặng con chiếc ôtô rôbôt của bạn ấy. Ngày mai, ba cho con sang nhà bạn ấy chơi nhé?”. Bố cậu đồng ý.

Sáng hôm sau, việc đầu tiên Tiểu Solitaire làm khi thức dậy là nhắc nhở bố về lời hẹn hôm trước: “Sáng nay, con đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng xong thì ba cho con sang nhà bạn Phương Đông chơi nha ba?”. Bố cậu, vì đã hứa, nên tất nhiên không thể không đồng ý với cậu.

Tiểu Solitaire thấy sắp được sang nhà người bạn thân chơi ôtô rôbôt thì phấn khởi lắm. Cậu khẩn trương làm các công việc vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng ngồi vào bàn ăn. Chỉ trong một loáng, Tiểu Solitaire đã chén sạch những thứ mà mẹ cậu chuẩn bị cho cậu. “Con ăn sáng xong rồi, ba đưa con sang nhà bạn Phương Đông chơi đi!” - Tiểu Solitaire háo hức.

Bố Tiểu Solitaire nghe vậy liền bảo cậu đợi một lát, đoạn lấy điện thoại nhắn tin cho một người nào đó trên Zalo. Nhắn được đôi ba câu, người đàn ông gây ra Tiểu Solitaire ngẩng mặt lên, ôn tồn: “Để ba gọi cho mẹ của Phương Đông xem bạn ấy có ở nhà không đã nhé!”

Dứt lời, anh ta bấm điện thoại gọi cho mẹ của Phương Đông, bật cả loa ngoài để cho Tiểu Solitaire cùng nghe. Ảnh đại diện của người được gọi hiện ra trên màn hình điện thoại có vẻ không giống mẹ của Phương Đông lắm, nhưng Tiểu Solitaire cũng không mảy may quan tâm hay vì thế mà lấy làm phiền. Mạng xã hội thì người ta để ảnh gì mà chả được.

Điện thoại đổ chuông chưa được mấy hồi, thì Tiểu Solitaire nghe thấy ở đằng kia vang lên giọng một người phụ nữ, chắc là cũng còn trẻ: “Alô?”

Bố của Tiểu Solitaire thấy có tín hiệu trả lời, liền nói luôn một chập với cô gái ở bên kia đường dây: “Alô, mẹ của Phương Đông à? Sáng nay anh định đưa Tiểu Solitaire sang chơi với Phương Đông, nhưng Phương Đông về quê rồi à?”

Đáp lại lời của bố Tiểu Solitaire, người phụ nữ đằng kia đầu dây tỏ ra lấy làm tiếc: “Vâng, hôm nay Phương Đông về quê rồi, bố của Tiểu Solitaire ạ!”

Bố của Tiểu Solitaire nghe vậy thì tỏ ra khá thất vọng. Bỏ điện thoại xuống, anh ta buồn bã nói với con trai: “Mẹ của Phương Đông nói là bạn ấy về quê rồi. Lúc nào Phương Đông lên, thì ba sẽ đưa con sang nhà bạn ấy chơi nhé?”

Tận tai nghe thấy cuộc hội thoại, nên Tiểu Solitaire cũng chẳng có cách nào hơn ngoài việc chấp nhận sự thật. Cậu đành phải ở nhà tự chơi với mớ đồ chơi của mình, chơi chán thì lại nô đùa với hai cô em gái. Còn bố của Tiểu Solitaire thì có vẻ yên tâm với những thứ mà “số phận” vừa an bài, nên lại lôi sách vở ra, đọc đọc, viết viết…

Nhưng chưa hết ngày, thì Tiểu Solitaire đã tỏ ra không kiên nhẫn được với sự vắng mặt của chiếc ôtô rôbôt. Cậu sốt ruột nói với bố: “Thôi ba cứ đưa con sang nhà bạn Phương Đông đi, không có bạn ấy cũng được. Bạn ấy hứa tặng con chiếc ôtô rôbôt rồi mà!”

Bố của Tiểu Solitaire không có cách nào thuyết phục được con trai, cũng phải đồng ý đưa Tiểu Solitaire sang nhà của Phương Đông. “Để ba hỏi xem nhà Phương Đông có ai ở nhà không đã, rồi mình đi nha!” - bố cậu thận trọng.

Nói đoạn, anh ta lại lấy điện thoại ra gọi với cái loa ngoài được bật lên mà không hề nhắn tin trước. Vừa thấy đằng kia có tín hiệu trả lời, anh ta lập tức nói luôn một tràng: “Alô, mẹ của Phương Đông à? Anh định đưa Tiểu Solitaire sang nhà em chơi, nhưng em về quê để đón Phương Đông rồi à?”

Người phụ nữ ở đầu dây bên kia, không cần biết ở nhà Tiểu Solitaire đang xảy ra chuyện gì, cũng tỏ ra tiếc nuối: “Bố của Tiểu Solitaire à, em về quê để đón Phương Đông rồi, nên không có ở nhà!”

Kết thúc cuộc điện thoại, bố của Tiểu Solitaire lại buồn bã nói với con trai: “Mẹ của Phương Đông về quê để đón Phương Đông rồi, nên chẳng có ai ở nhà đâu. Thôi con chờ thứ Hai, bạn Phương Đông đi học rồi cầm xe ôtô rôbôt lên cho con cũng được!”

Đến nước này thì Tiểu Solitaire chẳng còn cách nào để chống lại những gì mà số phận sắp đặt. Giá kể mà mẹ của Phương Đông ở nhà, thì Tiểu Solitaire còn có cơ để nhận chiếc ôtô rôbôt mà cậu chỉ mới được nghe nhưng chưa từng nhìn thấy. Đằng này, đến mẹ của Phương Đông cũng về quê nốt, thì làm sao Tiểu Solitaire có thể vào nhà của Phương Đông để chơi với con rôbôt kia, nói gì đến việc mang về làm của riêng, như lời Phương Đông đã hứa tặng nó cho cậu. “Thôi thế cũng được!” - Tiểu Solitaire nói với bố, đoạn bình tâm quay lại với những gì cậu đang có, như cái cách mà bà vợ của ông lão đánh cá đã làm với túp lều rách và cái máng lợn cũ.

Bữa đó, Tiểu Solitaire mới được hơn 5 tuổi rưỡi một tẹo.

P/S. Có một điều mà cả Tiểu Solitaire và bố của cậu không thể ngờ được, là khi Tiểu Solitaire đến lớp vào ngày tiếp theo, thì không còn gặp Phương Đông nữa. Ngày thứ Sáu định mệnh kia cũng là ngày cuối cùng hai cậu học chung với nhau, bởi sau đó thì Phương Đông đã thực sự chuyển trường về quê, ở một huyện ngoại thành cách trường Tiểu Solitaire mấy chục kilômét…

Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2024

Đại số nâng cao


Tiểu Solitaire sắp tốt nghiệp đại học. Mặc dù từ giờ đến lúc ấy cũng chỉ còn đâu đó chưa đầy hai chục năm, song hiện tại, cậu vẫn đang phải thực hiện khá nhiều việc mà ai cũng phải trải qua mới được nắm tấm bằng đại học trong tay, bao gồm cả tập viết, tập đánh vần và làm phép cộng, phép trừ…

Một bữa, để chuẩn bị cho kỳ tốt nghiệp đại học quan trọng của mình, Tiểu Solitaire đã rủ bố cậu cùng ôn luyện lại một số kiến thức nền tảng mà cậu đã tích lũy được ở trường mầm non cũng như những buổi đèn sách ở nhà.

Đầu tiên, Tiểu Solitaire đề nghị bố cậu cùng giải một vài bài toán đại số kinh điển, đại để như 1+1 bằng mấy, 1+2 bằng mấy, 2-1 bằng bao nhiêu…

Sau khi giải xong các dạng toán đại số cơ bản, Tiểu Solitaire quyết định thử sức với một bài toán đại số nâng cao. Đề bài được Tiểu Solitaire lựa chọn là một phép trừ khá phức tạp mà trong đó, số bị trừ có giá trị bằng tất cả số ngón tay trên một bàn tay, còn số trừ thì cũng chỉ nhỏ hơn số bị trừ một đơn vị.

Bố của Tiểu Solitaire, mặc dù có học vị tiến sỹ, song đứng trước một dạng đề toán không có trong chương trình đào tạo tiến sĩ kinh tế của Việt Nam hay bất kỳ một quốc gia nào khác trên thế giới, anh ta không khỏi cảm thấy bối rối. Nhăn mày, nhíu trán một hồi, người đàn ông gây ra Tiểu Solitaire chỉ biết ngượng nghịu cười và bẽn lẽn thừa nhận với cậu, là không thể tìm ra nổi kết quả của phép tính 5-4.

Tiểu Solitaire nghe thấy vậy thì cũng không bình phẩm gì, chỉ ôn tồn, “để con chỉ cho ba!”.

Nói đoạn, cậu xòe bàn tay phải ra, tượng trưng cho số bị trừ. Vừa xòe tay, cậu vừa giải thích cho bố, đấy là số 5.

Với số trừ, Tiểu Solitaire cũng làm tương tự bằng bàn tay trái, chỉ khác là ngón cái thì gập lại chứ không xòe như bàn tay kia. Theo giải thích của Tiểu Solitaire, bàn tay với từng ấy ngón xòe ra và từng ấy ngón gập lại thì có nghĩa là số 4.

Xong đâu đấy, Tiểu Solitaire gập cả 4 ngón trên bàn tay trái lại và giữ nguyên bàn tay phải với cả 5 ngón xòe ra. Vừa làm, cậu vừa thuyết minh kết quả của bài toán đại số nâng cao mà cậu vừa giải xong. “5 trừ 4 thì bằng 5 chứ mấy nữa!” - Tiểu Solitaire điềm đạm nói với người đàn ông có học vị tiến sỹ ngồi trước mặt cậu.

Bữa đó, Tiểu Solitaire cũng đã được đâu đó 5 tuổi rưỡi và đã học đến lớp cao nhất ở một trường mầm non danh giá.

Thứ Hai, 17 tháng 4, 2023

Khi ca sĩ biết làm xiếc


Bữa nọ, ba mẹ em ngồi xem ca nhạc trên YouTube. Hết bài này bài nọ, YouTube tự động phát một MV của cô U. Linh…

Xem cô U. Linh hát có một lúc, mà mẹ em không ngớt lời khen cô hát hay. Xong mẹ thắc mắc, không hiểu sao cô U. Linh hồi xưa đi thi thì đạt giải cao hơn, mà bây giờ lại không nổi tiếng bằng cô V.M. Hương.

Ba em đang không quan tâm gì đến MV của cô U. Linh. Nghe mẹ hỏi, ba mới đưa mắt nhòm vào tivi. Đoạn ba nói, cô Linh không nổi tiếng bằng cô Hương là phải, vì cô không có cái clip xiếc nào. Ba bảo, ví thử cô Linh mà cũng có một cái clip xiếc như cô Hương thì cũng chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.

Mẹ em nghe vậy, mới bảo rằng ba em chỉ được cái bậy bạ là nhanh. Xong rồi như thường lệ, mẹ lại nhéo cho ba một chập kèm theo những lời đay nghiến không khác gì bà cô của Thị Nở mắng đứa cháu gái ngoài ba mươi tuổi mà chưa trót đời.

Nhìn ba em phải chịu cảnh áp bức đày đọa, em thương lắm mà không biết bênh vực ra làm sao, vì em cũng chẳng biết cái clip xiếc của cô V.M. Hương hay đến cỡ nào.

Dưng em nghĩ, xiếc là một loại hình biểu diễn rất nguy hiểm, đòi hỏi người nghệ sĩ phải cực kỳ khéo léo thì mới có thể thành công. Cô V.M. Hương tuy đi thi đạt giải thấp hơn cô U. Linh, dưng nếu cô vừa làm ra MV âm nhạc vừa làm ra được cả clip xiếc, thì chứng tỏ cô ấy là người đa tài và có quá trình tập luyện rất bền bỉ.

Mà nếu đã như thế, thì em nghĩ, việc cô V.M. Hương nổi tiếng hơn cô U. Linh, âu cũng là cái lẽ hết sức bình thường.

Chứ giờ mẹ thử bảo cô U. Linh làm ra một cái clip xiếc, xem cô ấy có làm ra được không? Vớ vẩn mà bị tuột tay như cô gì trong cái video này, thì khéo cô Linh hát còn chẳng ra hơi, chứ ở đó mà đòi nổi tiếng hơn một người có clip xiếc như cô Hương!

(Tác giả: Tiểu Solitaire, 4 tuổi 7 tháng rưỡi)

Thứ Ba, 7 tháng 2, 2023

Cơm trứng của ba em


Giống như mọi đứa trẻ có tự trọng khác, em rất thích ăn trứng rán. Chẳng hiểu so với việc kho cá, xào thịt hay làm các món ăn khác thì rán trứng có phức tạp hơn không, nhưng em thấy ăn cơm với trứng thì dễ nuốt hơn hẳn. Bởi thế nên, bữa cơm nào mà có trứng rán thì việc ăn uống của em cũng trở nên rất nhẹ nhàng.

Dưng khác với những gì em nghĩ, ba em lại không đánh giá cao món trứng rán. Ba nói rằng, ăn nhiều trứng chỉ tổ làm cơ thể mất cân đối dinh dưỡng mà lại còn thêm nguy cơ mỡ máu. Bởi vậy nên chỉ khi không có món gì thì ba mới cho em ăn trứng. Còn không, thì ba bắt em ăn món khác bằng kỹ mới thôi.

Bữa nọ, ba em nhận nhiệm vụ bón cơm cho em ăn. Đồ ăn hôm đó của em có một bát canh cá một đĩa trứng rán. Như thường lệ, ba em vớt cá trong bát canh ra đĩa rồi lấy đũa lóc thịt cá để chực bón cho em.

Nhìn mớ cá được ba em lóc hết xương mà em ngao ngán hết cả thằng người. Em mới bảo với ba là em không muốn ăn cá, chỉ muốn ăn cơm với trứng. Mặc cho ba nói hay nói tốt thế nào về tác dụng của món cá đối với sức khỏe, em cũng nhất định muốn ăn trứng mà thôi.

Ba em thuyết phục em không được, mới bảo em ngồi xem tivi một lúc, đợi ba làm món cơm trứng cho em ăn. Nói rồi ba mang cả đĩa cá và đĩa trứng vào bếp, lát sau bưng ra một bát cơm có mấy miếng trứng rán bên trên. Nhờ có mấy miếng trứng đó mà mỗi thìa cơm ba bón cho, em đều ăn rất nhanh.

Nhưng ăn hết cơm và trứng, em mới thấy ở trong bát còn sót lại một vài miếng thịt cá. Té ra, chỗ thịt cá được lọc ra lúc nãy, ba đã trộn hết vào bát cơm trứng. Mỗi thìa cơm mà ba bón cho em chẳng qua là có một miếng trứng rán phủ bên trên, còn bên dưới thì cá vẫn hoàn cá.

Lúc thường ngày, em thấy mỗi khi cảm thán về mưu trí của ai đó, ba em thường thốt lên, 'mưu con đĩ, trí học trò'. Nhưng qua vụ cơm trứng trộn cá nói trên, em mới ngộ ra, trí của ba em không biết có bằng được học trò không, nhưng mưu của ba thì chắc là quá cả con đĩ.

(Tác giả: Tiểu Solitaire, 4 tuổi 5 tháng 4 ngày)

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2022

Đi siêu thị mua đồ


Tiểu Solitaire được bố cho đi siêu thị. Nguyện vọng của cậu là mua đồ chơi, mua kẹo mút, mua bim bim, mua sữa chua, mua kẹo chip chip… Nói chung là cái gì mà cậu thích, cậu đều đề đạt với bố.

Nơi đầu tiên mà bố đưa cậu đến là gian hàng đồ chơi. Dù hoa hết cả mắt vì có quá nhiều đồ chơi được bày bán, nhưng Tiểu Solitaire chỉ chọn một chiếc ôtô nho nhỏ. Lý do mà cậu đưa ra cho quyết định của mình là “cho khỏi tốn tiền”.

Bố cậu thấy chiếc xe được chọn hơi nhỏ nên gợi ý Tiểu Solitaire chọn một chiếc to hơn. Nhưng Tiểu Solitaire không có ý thay đổi lựa chọn. “Chọn xe to là tốn tiền đấy!” - Tiểu Solitaire lặp đi lặp lại kẻo sợ bố không hiểu.

Bố của Tiểu Solitaire nghe nói thì thấy thương quá, mới lấy một chiếc xe to hơn đưa cho cậu. “Ba có tiền mà, con cứ lấy chiếc xe này đi!” - bố cậu thuyết phục.

Được bố động viên, Tiểu Solitaire liền bỏ chiếc xe đang cầm trên tay lên giá. Nhưng thay vì nhận chiếc xe mà bố đưa cậu đưa cho, Tiểu Solitaire lại chọn một chiếc xe khác to hơn một chút, mà theo đánh giá của cậu là “siêu đẳng cấp”.

Bố của Tiểu Solitaire thấy cậu quá đỗi háo hức với chiếc xe “siêu đẳng cấp” kia thì cũng đồng ý mua cho cậu, dù giá của nó cao hơn chiếc xe mà Tiểu Solitaire được gợi ý.

Tiểu Solitaire nhận được món đồ chơi ưng ý thì vui lắm. Cậu quên luôn những thứ mà chỉ cách đó mấy phút, cậu rất muốn được mua cho. “Ba, mình đi về đi!” - giọng Tiểu Solitaire tha thiết.

Nhưng bố của Tiểu Solitaire chưa muốn dừng việc mua sắm ở đó. Anh ta dẫn Tiểu Solitaire đi khắp các gian hàng bán những thứ mà Tiểu Solitaire thích mua. Nhưng chỉ vào món nào, Tiểu Solitaire cũng lắc đầu quầy quậy. Sữa chua thì “uống vào là bị viêm họng đấy”. Còn kẹo mút, kẹo chip chip hay bim bim thì “ăn vào là sâu răng đấy”... Tóm lại là ngoài chiếc xe đang cầm trên tay ra, Tiểu Solitaire không muốn bố cậu mua bất kỳ một thứ gì khác, dù nó đã được bố cậu nhặt bỏ vào giỏ…

Bữa đó, Tiểu Solitaire còn thiếu đúng 1 tháng nữa thì tròn 4 tuổi…

Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2022

Bị dùng chùa bình sữa


Tiểu Solitaire thì được cái thù dai không ai bằng. Thế nên thi thoảng đang yên đang lành, cậu bỗng nhớ ra và muốn xét lại những chuyện đã xảy ra đâu đó từ thủa mẹ Âu Cơ đi khai thiên lập địa, hoặc thủa Lạc Long Quân cùng bao con đi ra nơi biển cả, để đất nước mãi rạng rỡ, một gấm vóc mãi rực rỡ…

Một bữa, trong lúc đi tắm, không hiểu vì bức xúc chuyện gì, Tiểu Solitaire đột nhiên tố với bố cậu: “Ba ơi! Cô giáo lấy bình sữa của con cho bạn Mít uống mà không xin phép con!”

Bố của Tiểu Solitaire không biết bạn Mít là ai và cũng không biết cái người đã lấy bình sữa của Tiểu Solitaire cho Mít uống là người nào, bởi số cô giáo đã từng dạy Tiểu Solitaire còn nhiều hơn cả số mối tình đầu mà anh ta từng trải qua.

Tuy vậy, việc cô giáo lấy bình sữa của Tiểu Solitaire cho người khác uống khi chưa xin phép, đối với bố của Tiểu Solitaire, cũng không phải là việc có thể dễ dàng chấp nhận. Thế nên, khi nghe Tiểu Solitaire kể, bố của cậu tỏ ra hết sức ngạc nhiên. “Thế hả con?” - anh ta hỏi lại Tiểu Solitaire mà giọng chất chứa cả một sự bất bình không khác gì bà Phó Đoan bị Xuân Tóc Đỏ cướp giật ái tình.

Tiểu Solitaire nghe bố hỏi thì không trả lời lại. Cần gì phải trả lời, khi mà sự thể đã hiển nhiên như việc bố của cậu đã gây ra cậu vậy. Thay vào đó, cậu chỉ giải thích thêm, để cho bố cậu biết sự thể mà cậu vừa kể là rất nghiêm trọng. “Mất vệ sinh!” - giọng Tiểu Solitaire ẩn ức.

Tất nhiên là mất vệ sinh, bố của Tiểu Solitaire biết rõ điều đó. Thế nên khi nghe câu cảm thán thốt ra từ miệng của Tiểu Solitaire, bố cậu cũng không biết nói gì hơn ngoài việc đồng tình với nhận định của cậu: “Đúng rồi!”

Tiểu Solitaire nghe bố nói thì càng tin sự thể do cô giáo của cậu gây ra là vô cùng sai trái. Việc làm ấy, đối với Tiểu Solitaire, kể ra cũng chẳng khác mấy so với những chuyện vẫn thường làm cho cậu bị mắng, như thể giành đồ chơi của em hoặc nghịch ngợm mỹ phẩm của mẹ hay vẽ linh tinh vào sách của bố vậy. “Tầm bậy tầm bạ!” - Tiểu Solitaire thốt lên, giọng của cậu không khác gì cái giọng mà cậu vẫn thường phải nghe mỗi khi gây ra chuyện gì không nên không phải.

Bố của Tiểu Solitaire thấy cậu bức xúc quá đỗi thì cũng phải tỏ ra phẫn nộ cho hợp thời trang. Tuy vậy, để không làm tình hình trở nên căng thẳng quá mức, anh ta cũng phải tìm cách xoa dịu Tiểu Solitaire. “Để hôm nào gặp, ba mắng cô giáo cho!” - vừa kỳ cọ cho Tiểu Solitaire, bố cậu vừa hứa hẹn.

Nhưng lời hứa đó, đối với Tiểu Solitaire, là không đủ để làm nguôi đi sự ấm ức bấy lâu. Nguôi làm sao được, khi mà kẻ gây ra cả một việc tầy trời kia, lại chỉ phải trả giá bằng một vài câu mắng như mắng trẻ con vậy được.

Bởi thế, khi nghe bố nói chưa dứt câu, Tiểu Solitaire lập tức đề xuất ngay một biện pháp khác để xử lý đối với cái người mà cậu thấy là vừa mất vệ sinh lại vừa bậy bạ. “Ba lấy cái roi, ba đánh vào mông cô giáo đi!” - giọng Tiểu Solitaire tỏ ra không hề muốn khoan nhượng.

Bữa đó, Tiểu Solitaire mới được đâu gần 3 tuổi 11 tháng.

Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2022

“Wash Your Hands” - phiên bản Tiểu Solitaire


Tiểu Solitaire đang ngồi ở bàn, tay cầm bút viết tí toáy vào quyển sổ.

Đột nhiên, ông đứng dậy chạy vội vào nhà vệ sinh, lấy lọ nước rửa tay xịt vào tay rồi bắc ghế ở lavabo để chực rửa tay.

Bố của Tiểu Solitaire đang ở trong bếp, thấy điệu bộ của ông có vẻ khác thường, mới hỏi vọng vào: “Tiểu Solitaire làm gì đấy?”

Tiểu Solitaire nghe có người hỏi, liền đáp: “Tiểu Solitaire rửa tay!”

Bố của Tiểu Solitaire biết thừa là ông đang muốn rửa tay, nhưng không hiểu vì sao ông đang dưng lại làm thế, bởi bình thường ông toàn phải đợi nhắc mới chịu rửa. Bố ông liền hỏi gặng: “Tại sao lại rửa tay?”

Tiểu Solitaire không một giây suy nghĩ, trả lời ngay: “Rửa tay kẻo vi khuẩn!”

Bố ông thấy nghi nghi, mới bước vào nhà vệ sinh xem ông con tại sao lại quan tâm quá mức đến vấn đề vệ sinh phòng dịch làm vậy. Hóa ra, mười đầu ngón tay Tiểu Solitaire, chỗ nào cũng dính đầy mực bút bi.

Nhìn mấy ngón tay dính đầy mực của Tiểu Solitaire và cái điệu ông vội vội vàng xoa hai bàn tay bé xíu vào nhau mà bố ông không khỏi phì cười. Mới được tí tuổi ranh mà ông đã biết lấy bọn vi khuẩn làm cớ để rửa cho sạch mực ở tay, thì đôi ba chục năm nữa, ông dám lấy mồ hôi hay bụi bẩn làm cớ để gột sạch mấy vết son ở cổ áo lắm chứ chả chơi.

Khéo lúc ấy á, vợ ông tha hồ mà hãnh diện với hội chị em bạn dì vì lấy được một ông chồng tâm lý, lúc nào cũng tự gột sạch cổ áo trước khi đưa cho vợ giặt, chứ không nỡ để vợ phải đánh vật với chiếc cổ áo dính nhiều bụi bẩn và mồ hôi!

Bữa ấy, Tiểu Solitaire còn thiếu 1 tháng rưỡi nữa mới được 4 tuổi…

Thứ Tư, 6 tháng 7, 2022

Nói năng như người nhớn


1. Tiểu Solitaire chơi với anh họ lớn hơn cậu 1 tuổi. Giành giật đồ chơi với nhau thế nào đó, ông anh họ bật khóc tu tu.

Tiểu Solitaire thấy anh họ khóc thì tỏ ra hơi lúng túng. Loay hoay một lúc chẳng biết dỗ dành người đang khóc thế nào, cậu bảo với ông anh: “Chơi thì phải chấp nhận chứ!”

2. Tiểu Solitaire mỗi khi không vừa ý gì đó thường đập chân xuống đất hoặc chỉ tay vào người đối diện.

Mỗi lần như thế, mẹ cậu thường chấn chỉnh bằng cách bảo cậu không được làm thế, hoặc không được có thái độ như thế.

Một bữa, Tiểu Solitaire chơi với em nhưng làm em dỗi. Cô em cáu kỉnh nhấc chân lên rồi dẫm bịch phát xuống đất. Tiểu Solitaire lập tức chạy ra mách mẹ: “Mẹ ơi! Em có cái thái độ!”

3. Tiểu Solitaire thích xem tivi. Nhưng khi cậu xem nhiều, mẹ cậu thường yêu cầu cậu tắt tivi đi, kèm theo lời cảnh báo: “Xem tivi nhiều thì mắt trố lồi ra đấy!”

Một lần, Tiểu Solitaire đi ra ngoài chơi. Lúc đi về ngang cửa nhà hàng xóm, thấy ông chủ nhà đang ngồi xem tivi ở phòng khách. Cậu liền nói với mẹ: “Mẹ nhìn kìa! Ông hàng xóm xem tivi nhiều nên mắt trố lồi ra rồi kìa!” .

4. Mỗi khi muốn xem YouTube, Tiểu Solitaire thường nhờ bố cậu chọn chương trình cho.

Có lần, cậu yêu cầu được xem một video mà nhòm qua hình ảnh preview, cậu nghĩ chắc là sẽ hay lắm.

Xem được một hồi, thấy trong video toàn những cảnh chả hay, cậu liền yêu cầu bố chọn cho cậu một video khác. Lý do mà cậu đưa ra, là: “Xem cái này vất vả quá!”

5. Tiểu Solitaire có một con gấu bông, đi đâu cậu cũng muốn ôm nó đi theo, kể cả đi ngủ.

Một lần chơi đùa, Tiểu Solitaire tung con gấu lên nóc tủ và không thể lấy lại được. Tiểu Solitaire nhờ bố lấy con gấu xuống cho cậu, nhưng bố cậu hẹn đến ngày mai mới lấy, bởi đêm đã khuya rồi, mà nóc tủ lại quá cao.

Tiểu Solitaire đành lên giường đi ngủ mà không có gấu để ôm. Nhưng nằm được một lúc, cậu ngồi dậy nói với bố: “Có Tiểu Solitaire đây, ba đừng lo gì hết! Ba lấy con gấu cho Tiểu Solitaire đi!”

Thứ Ba, 28 tháng 6, 2022

Chiếc thân thể cường tráng


Sáng dậy…

Tiểu Solitaire ôm gấu bông từ phòng ngủ lò dò bước ra phòng khách. Ở đó, bố mẹ ông đang ăn sáng và xem tivi.

Tiểu Solitaire tiến lại, từ từ ngồi lên ghế, cơ hồ muốn tham dự vào công cuộc ăn sáng và xem tivi giống như bố mẹ ông đang làm.

Bố của Tiểu Solitaire thấy vậy, liền bảo ông đi đánh răng rửa mặt xong mới được ngồi vào bàn ăn. Dưng Tiểu Solitaire chẳng chịu nghe. Bảo thế nào, ông cũng nhất định không nghe.

Đột nhiên, bố của Tiểu Solitaire phát hiện ra là Tiểu Solitaire mặc áo ngược từ sau ra trước, mới bảo cho ông biết là ông đang mặc áo ngược.

Tiểu Solitaire có vẻ không hài lòng với việc ai đó mặc ngược chiếc áo cho mình, mới khẽ khọt đề xuất, “con cởi áo ra nha?”

Nhận được sự đồng tình từ bố, Tiểu Solitaire lập tức kéo áo lên và cởi ra khỏi đầu.

Bố của Tiểu Solitaire thấy ông con cởi áo đánh trần ra, thì xuýt xoa khen ông cường tráng, đoạn bảo với ông, “cường tráng thế thì phải đi đánh răng đi chứ!”

Tiểu Solitaire được khen thì phấn khởi lắm. Ông lập tức chạy vào nhà vệ sinh để làm các thủ tục cần thiết mà một người trưởng thành cần phải làm mỗi sớm mai thức dậy.

Xong đâu đấy, ông hí hửng chạy ra phòng khách, lấy chiếc áo đưa cho mẹ của ông, ngụ ý muốn nhờ mẹ mặc giúp cho. Mặt ông vẫn không giấu nổi vẻ phấn khởi vì được khen.

Trong khi chờ mẹ mặc chiếc áo vào cho, Tiểu Solitaire vừa cười vừa nhắc lại những lời mà bố ông vừa dành để khen tặng ông lúc nãy: “Xem Tiểu Solitaire cường tráng chưa này! Toàn xương sườn!”

Bữa đó, Tiểu Solitaire mới được gần 3 tuổi 10 tháng…


Thứ Hai, 20 tháng 6, 2022

Một lần đi mua đồ chơi


Có lần em được ba đưa đi mua đồ chơi ở trung tâm thương mại. Ở đó, người ta bày bán đồ chơi rất nhiều loại, nhưng em chỉ chọn một chiếc ô tô nhỏ nhỏ xinh xinh thôi. Ba em bảo, ngoài điều kiện ra thì nhà em chẳng có gì, nên em cũng không muốn ba mẹ phải tốn nhiều tiền vào việc mua đồ chơi cho em.

Cô bán hàng ở siêu thị thấy em đứng chọn đồ chơi ở khu vực bày bán những món đồ chơi cỡ nhỏ, thì bước đến chào hỏi và giới thiệu cho ba em một số mẫu ô tô đang được các bạn nhỏ yêu thích. Theo tay chỉ của cô, em thấy những mẫu ô tô được yêu thích, chiếc nào cũng to ơi là to.

Ba em nghe giới thiệu, thì cũng dắt em dạo qua một vòng để xem em có thích chiếc ô tô nào khác ngoài chiếc mà em đang cầm không. Ba gợi ý hết cái nọ đến cái kia, nhưng rốt cục em vẫn thấy không ưng, chỉ muốn lấy chiếc ô tô mà em đã chọn.

Cô bán hàng thấy em có vẻ kiên quyết thì bước đến bế em lên. Cô khen em ngoan rồi thơm em vào má. Đoạn cô cười thật tươi và nhẹ nhàng nói, nếu em thương cô thì em nên chọn chiếc ô tô nào to to một chút.

Nhìn cái kiểu của cô bán hàng mà em thấy thật buồn cười, mặc dù em chẳng nói ra. Em không hiểu nếu thương cô thì vì sao phải chọn mấy mẫu ô tô to to. Theo như em vẫn thường thấy, nếu một người nào thương em, thì người ta sẽ bế em lên hoặc ôm hoặc thơm em, hoặc cho em cái này cái nọ, chứ chẳng có ai đòi mua món đồ chơi nào của em cả, dù là ô tô hay các loại đồ chơi khác.

Mà với cả, nếu cô thật sự muốn cho em chơi những chiếc ô tô mà cô giới thiệu, thì nhẽ ra, cô phải bế ba em lên mà khen ngoan rồi thơm ba em mới phải, bởi đằng nào thì việc em lấy chiếc nào về chơi cũng phải được ba em đồng ý cơ mà. Chứ cô có bế em lên mà thơm mòn cả má em đi nữa, nhưng nếu ba em không đồng ý thì em cũng có được lấy món đồ chơi nào của cô mang về chơi đâu!

(Tác giả: Tiểu Solitaire, 3 tuổi 9 tháng rưỡi)

Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2022

Phát âm kiểu cải cách


Tiểu Solitaire bây giờ đã là một thanh niên gần 4 tuổi. Dù mới chỉ học đến bậc mẫu giáo nhưng cậu nói năng sành sõi không khác gì người nhớn. Và dù học ở trường nào lớp nào, thì ở đó cậu cũng là người nói lắm nhất. Thành ra, hôm nào mà Tiểu Solitaire không đi học thì cô giáo của cậu lại phải cậy đến thơ Nguyễn Bính để bày tỏ cỗ lòng:

“Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông
Một người chín nhớ mười mong một người…”

Do ảnh hưởng của ngành giáo dục được lãnh đạo nhiều năm bởi một người thích phá cách khi phát âm nên Tiểu Solitaire thi thoảng cũng có hành động tương tự. Có điều, thay vì phá cách chữ “nờ cao”, thì Tiểu Solitaire lại thích phá cách với chữ “hờ”. Thế nên, mỗi khi nghĩ về những cô giáo yêu quý của mình, Tiểu Solitaire lại nghêu ngao:

“Lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo
Khi đến trường cô giáo như mẹ khiền
Cô và mẹ là hai cô giáo
Mẹ và cô ấy hai mẹ khiền…”

Những hôm không đi học, Tiểu Solitaire thường ở nhà chơi với bố. Đối với Tiểu Solitaire thì trên đời này không có ai tuyệt vời hơn bố cậu. Thế nên, trong bất kỳ tình huống nào thì cậu cũng luôn đứng về phe của bố và bênh bố ra mặt: “ba Khờ là của Tiểu Solitaire!”, “điện thoại của ba Khờ”, “không được đụng vào ba Khờ!”...

Một lần, Tiểu Solitaire đang chơi thì chiếc ô tô của cậu bị hỏng. Giống như bất kỳ tình huống nào khác mà Tiểu Solitaire cho là khẩn cấp, bố của Tiểu Solitaire lại là người giải nguy cho cậu. Và chỉ trong nháy mắt, chiếc ô tô của Tiểu Solitaire lại có thể chạy được ngay, như chưa bao giờ bị hỏng.

Quá phấn khởi vì món đồ chơi yêu quý của mình lại có thể chơi lại được bình thường, Tiểu Solitaire không ngần ngại chạy đến bày tỏ lòng biết ơn với người đã làm cho người khác đẻ ra ra cậu. “Cám ơn ba đã sửa xe cho con! Ba đúng là anh khùng!” - Tiểu Solitaire vừa ôm cổ bố cậu vừa nói thật to.

Bữa đó, Tiểu Solitaire mới đâu được hơn 3 tuổi 9 tháng...

Thứ Hai, 2 tháng 5, 2022

Và chiếc lá hết buồn!


Nhà có một cây Sử Quân Tử, ngày nào cũng tưới nước vo gạo và bón bã chè, ra chiều quý lắm. Ví thử trên đời có thứ được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, thì cây Sử Quân Tử chính là một ví dụ.

Chẳng hiểu khí hậu thổ nhưỡng thế nào, tháng trước đi vắng một tuần về, thấy cây Sử Quân Tử héo đến gần một nửa. Trong khi, những lần khác vắng nhà lâu hơn thế thì cây Sử Quân Tử vẫn bình yên vô sự.

Thấy cái cây xơ xác quá nên cũng không đành dạ. Lại ra sức vo gạo và uống nước chè, đặng có cái mà cho cây ăn. Nhưng lá mí chồi mới mọc lên được một ít thì trận mưa to gió lớn hôm vừa rồi lại làm gãy mất mấy ngọn. Xót không kém gì Hoàng Cầm bị rụng mất bàn tay…

Bữa nay, bà em út của Tiểu Solitaire không chịu ăn cháo nên phải kiếm trò mua vui để dỗ bà. Bế bà ra ban công, cầm tay bà phẩy nhẹ vào lá cây Sử Quân Tử rồi hát, “lá buồn vì nắng đến đã mang giọt sương đi mau…”

Phẩy được vài cái thì bế bà chạy vào nhà. Xong lại bế bà ra ban công phẩy vào lá rồi hát, “và chiếc lá hết buồn”. Cứ thế lặp đi lặp lại…

Bà em út của Tiểu Solitaire thấy đùa giỡn với cây Sử Quân Tử cũng hay nên mỗi lần được phẩy vào lá cây, bà lại cười khanh khách. Cũng nhờ thế mà bà mới chịu há miệng cho mà đút cháo…

Tiểu Solitaire ở trong nhà, thấy cô em gái chơi với cây Sử Quân Tử có vẻ vui nên cũng lăng xăng chạy ra đua đòi, “cho Tiểu Solitaire làm chiếc lá hết buồn”.

Mải lo chuyện dỗ bà em út của Tiểu Solitaire ăn cháo nên cũng không để tâm đến nguyện vọng của Tiểu Solitaire. Lát sau trở ra ban công thì thấy một đống lá non nằm chỏng chơ dưới đất, cùng với một vài ngọn cây mới nhú.

Và tất nhiên, trong đống lá ấy, chẳng chiếc nào có thể buồn được nữa, vì chiếc nào cũng đã chết cmnr!

Bữa đó, Tiểu Solitaire mới được 3 tuổi 8 tháng, còn bà em út thì mới được gần 15 tháng.

(*) Tiêu đề bài viết và các câu hát trong bài được lấy từ bài hát “Giọt sương và chiếc lá” của Lưu Hương Giang

Thứ Hai, 11 tháng 4, 2022

Nhiệt kế thuỷ ngân


Một bữa, em gái của Tiểu Solitaire bị sốt. Mẹ muốn biết chính xác nhiệt độ của cô bé nên mới lấy nhiệt kế thuỷ ngân để đo, thay vì dùng nhiệt kế điện tử.

Cô em của Tiểu Solitaire thấy nách mình phải cặp một cái nhiệt kế thì sợ lắm. Cô bé liên tục vùng vằng để đẩy nó ra. Không đẩy được thì cô khóc oà lên.

Tiểu Solitaire thấy vậy, liền chạy lại nói với em gái: “Em dũng cảm lên nha! Có anh đây, đừng sợ!”

Lát sau, cái nhiệt kế được lấy ra khỏi nách em gái của Tiểu Solitaire. Cô bé lại vui vẻ chơi đùa, mặc cho người lớn muốn ứng xử thế nào với con số hiển thị trên nhiệt kế.

Vừa lúc đó, ngoài cửa có tiếng nô đùa. Một đám trẻ con hàng xóm vừa giành nhau một quả bóng, vừa reo hò ầm ĩ.

Tiểu Solitaire đang ở trong nhà, nghe tiếng reo liền chạy ngay ra cửa. Lấy hết sự nghiêm khắc của một người đàn ông đã hơn 3 tuổi rưỡi, cậu quát thật to vào lũ trẻ con thiếu ý thức: “Này, có muốn đo nhiệt độ không hả?”

Nhưng kệ cho Tiểu Solitaire muốn quát lác gì mặc sức, lũ trẻ vẫn không chịu ngừng reo. Chúng không hề biết việc đo nhiệt độ thì đáng sợ đến đâu, dù cho, đứa nào cũng lớn hơn Tiểu Solitaire vài tuổi…

Thứ Năm, 7 tháng 4, 2022

Một lần bố về thăm


Tiểu Solitaire…

Bố của Tiểu Solitaire xa nhà gần 2 tháng. Lúc bố trở về thì cậu vẫn đang ngủ.

Hửng sáng, Tiểu Solitaire quờ tay sang người bên cạnh như thường lệ. Nhưng thay vì cái màn hình CRT cổ lỗ sĩ, Tiểu Solitaire rờ trúng một cái màn hình LED siêu nét. Cậu liền vùng ngồi dậy, ngó xem thử người nằm cạnh cậu là ai. Và cậu lập tức reo lên “Ba! Ba! A ba về!” Rồi cậu bỏ luôn cả phần còn lại của giấc ngủ…

Những ngày bố ở nhà, Tiểu Solitaire lúc nào cũng bám lấy bố. Tắm rửa, làm vệ sinh cá nhân hay bón cơm… cậu nhất định không cho mẹ làm, dù mới trước đó một hôm, cậu luôn giành mẹ về phần mình và chia bác giúp việc cho hai cô em gái.

Mấy ngày cuối kỳ nghỉ của bố, trời không còn mưa lạnh nên Tiểu Solitaire hay được bố dẫn ra ngoài chơi. Mặc dù chỉ đi dạo loanh quanh gần nhà, nhưng Tiểu Solitaire tỏ ra thích thú lắm. Lúc trở về, cậu líu lo kể đủ những thứ mà cậu gặp khi đi dạo với bố.

Ngày bố cậu rời nhà để trở lại cơ quan, cậu nhất định đòi đi theo. Năn nỉ nhỏ to mãi không được, Tiểu Solitaire mếu máo xin bố ôm cậu một cái, rồi sau đó khóc òa lên khi bố buông cậu ra.

Tiểu Solitaire đã lớn nhiều lắm rồi…

Thứ Ba, 1 tháng 2, 2022

Kể chuyện theo phong cách làm phim


Tiểu Solitaire bây giờ lớn rồi. Mỗi tối lên giường, cậu không đòi ba cậu phải ru bằng những bài hát trữ tình cách mạng kiểu “Cô hàng xóm” hay “Sầu tím thiệp hồng” hoặc những bản thính phòng cổ điển như thể “Rain Rain Go Away” hay “The Wheels of the Bus” nữa. Thay vào đó, cậu yêu cầu ba kể cho cậu nghe một vài mẩu truyện về Đôrêmon.

Ba của Tiểu Solitaire, tuy có thể nhớ như in những truyện rất dài như “The Legend of Three Kingdoms” hay “The Teacher Named Thao”, dưng lại không thể nhớ nổi chuyện nào về chú mèo máy Nhật Bản, dù chỉ là những mẩu rất ngắn. Thành ra, mỗi tối lên giường, ba cậu phải vận hết trình độ văn chương ở mức thường xuyên phải xơi điểm 5, điểm 6 suốt những năm đi học, để tạc ra các mẩu truyện về Đôrêmon, nhằm đáp ứng yêu cầu thưởng thức của cậu.

Vì được phóng tác theo kiểu làm phim truyền hình dài tập của VTV (kể đến đâu sáng tác đến đó) và được truyền khẩu, nên những câu chuyện của ba Tiểu Solitaire thường được tác giả quên đi rất nhanh. Bởi vậy, nếu bỗng dưng Tiểu Solitaire muốn nghe lại một câu chuyện đã được kể hôm trước, thì ba cậu phải nghệt mặt ra mất một hồi để nhớ lại xem câu chuyện hôm trước đã được phóng tác dư lào. Sự thể nói chung cũng vất vả không kém gì việc một thằng học dốt đi đong gái mà hôm nào cũng phải “chém” tung giời về kết quả học tập của mình, bởi thật là khó để nhớ chính xác một bài thi nào đó hôm trước đã được vống lên bao nhiêu điểm...

Và dưới đây là mẩu truyện về Halloween thuộc series Đôrêmon được ba của Tiểu Solitaire kể trong một lần như vậy…

Ba: - Đó là buổi sáng ngày Halloween. Nobita thức dậy, lo lắng nói với Đôrêmon: “Đôrêmon ơi Đôrêmon! Hôm nay lớp tớ tổ chức lễ hội hóa trang, nhưng tớ không biết hóa trang thành cái gì cả. Hu hu hu hu…”

Đôrêmon nói: “Đừng lo! Tớ sẽ giúp cậu!”

Nói rồi, Đôrêmon liền thò tay vào cái gì nhỉ?

Tiểu Solitaire: - Túi thần kỳ!

Ba: - À, đúng rồi! Đôrêmon thò tay vào túi thần kỳ và lấy ra một bộ đồ hóa trang đưa cho Nobita.

Nobita mặc bộ đồ hóa trang vào thì biến thành cái gì nhỉ?

Tiểu Solitaire: - Biến thành một con ma!

Ba: - Đúng rồi! Nobita mặc bộ đồ hóa trang đến lớp. Các bạn cùng lớp trông thấy Nobita thì la lên: “Ôi con ma kìa! Sợ quá!”

Nobita thấy vậy liền cởi bộ đồ hóa trang ra và nói. Nói gì nhỉ?

Tiểu Solitaire: - “Không phải con ma đâu! Tớ là chiếc xe trộn bê tông màu xanh lá cây!”

Ba: - Nobita nói: “Không phải con ma đâu! Tớ là Nobita đây!”

Các bạn nghe thấy thế, liền ngoái lại nhìn và nói: “Ồ, đúng là Nobita rồi này! Bạn hóa trang giỏi thật đấy!”

Nobita nghe thấy các bạn nói như vậy thì vui lắm. Nobita liền chạy về nhà và nói với Đôrêmon: “Đôrêmon ơi Đôrêmon! Hôm nay tớ biến thành con ma, các bạn ở lớp sợ tớ lắm đấy! Tớ cám ơn cậu nhiều nhé!”

Hết chuyện! Tiểu Solitaire đã ngủ rồi. Các bác cũng ngủ đi thôi!

Thứ Hai, 31 tháng 1, 2022

Sharing is caring


Tiểu Solitaire chơi với bà chị. Trong tay chị cầm một gói bánh quy...

Tiểu Solitaire rất thích ăn bánh, dưng bà chị có vẻ không muốn bớt phần bánh của mình cho Tiểu Solitaire.

Bóng gió gần xa mãi chẳng được, Tiểu Solitaire đành phải lên tiếng thẳng thớm với bà chị. “Phải chia sẻ bánh cho Tiểu Solitaire với chứ!” - Tiểu Solitaire lớn giọng.

Dưng bà chị vẫn không thấy có lý do gì để chia sẻ với ông em mà dăm thì mười họa mới đến nhà mình chơi một lần. “Không!” - bà chị đáp lại Tiểu Solitaire một cách cương quyết.

Chẳng có cách nào thuyết phục được người vừa có của vừa có quyền, Tiểu Solitaire đành dẹp luôn nguyện vọng ăn bánh để phân tích cho bà chị biết việc giữ khư khư gói bánh đúng sai, hay dở ra làm sao. “Như thế là tào lao rồi!” - giọng Tiểu Solitaire tỏ ra hết sức nghiêm trọng.

Bữa đó, Tiểu Solitaire mới được 3 tuổi 5 tháng, còn bà chị thì chỉ hơn Tiểu Solitaire một tuổi...