Hồi thứ 46b
CHU CÔNG CẨN DÙNG MƯU BÚNG CHUN TAY
HOÀNG CÔNG PHÚC BỊ ĐAU KHÓC SỤP MÍ
Đây nói, Chu Du muốn dùng hoả công để phá quân Tào nhưng chưa tìm được ai đi đốt thuỷ trại của Tào Tháo.
Đêm hôm ấy, Chu Du đang ngồi trong trướng, bỗng thấy Hoàng Cái lẻn vào ra mắt. Du hỏi: “Công Phúc đang đêm đến đây, tất có mưu hay bàn bạc.”
Cái thưa: “Quân giặc nhiều, quân ta ít, không nên cầm cự lâu. Sao không dùng kế hỏa công?”
Du hỏi: “Ai xui ông hiến kế ấy?”
Cái thưa: “Tôi tự nghĩ ra, không có ai bày vẽ cho cả.”
Du nói: “Ta vẫn muốn dùng kế ấy, nhưng hiềm vì không có ai thi hành kế trá hàng cho ta cả.”
Cái thưa: “Tôi xin đảm nhận.”
Du nói: “Nếu không chịu khổ sở một chút, thì khi nào Tào Tháo chịu tin?”
Cái thưa: “Tôi đội hậu ân của họ Tôn, dẫu gan óc lầy đất cũng cam.”
Du lại tạ rằng: “Ông chịu thực hiện kế khổ nhục này, thật là may mắn cho Giang Đông quá.”
Cái thưa: “Tôi chết cũng không oán hận chút nào!”
Nói rồi tạ trở ra.
Hôm sau, Chu Du nổi trống hội các tướng. Du nói: “Tháo dẫn hàng trăm vạn quân, doanh trại liên tiếp hơn ba trăm dặm, không phải một ngày mà phá xong được. Nay truyền cho các tướng, mỗi người phải lĩnh lương thảo ba tháng, phòng chống nhau với giặc.”
Du nói vừa dứt lời, Hoàng Cái tiến ra nói: “Đừng nói ba tháng, dẫu cấp cả ba mươi tháng lương thảo cũng chẳng làm trò gì? Nội trong tháng này, có thể phá được thì phá, nếu không phá nổi, thì chi bằng bỏ giáp quẳng gươm, ngảnh mặt về bắc mà hàng đi cho rảnh!”
Chu Du nghe nói tái mặt lại, nổi giận đùng đùng, thét lớn: “Ta đây phụng mệnh chúa công, chỉ huy ba quân phá Tào, ai dám nói đến hàng là chém. Nay đang lúc hai bên đối địch, mày đứng đầu team mà không nỗ lực, thiếu cố gắng, làm ngã lòng quân, không chém đầu mày thì còn sai bảo được ai!”
Liền quát võ sĩ lôi Cái ra chém.
Các quan đều quỳ xuống can rằng: “Tội Hoàng Cái thực là đáng chết, nhưng giết Cái thì không có lợi cho việc quân. Xin đô đốc hãy khoan thứ cho, tạm ghi tội lại đó, đợi phá xong Tào Tháo, sẽ đem chém cũng chưa muộn.”
Chu Du vẫn hầm hầm, các quan nằn nì kêu van mãi, Du mới nói: “Nếu không nể mặt các quan, thì ta quyết lấy đầu mày đó! Nay ta tha cho mày tội chết, nhưng phạt búng chun tay một trăm cái!”
Du bèn sai tả hữu buộc chun vào tay Hoàng Cái búng một trăm cái.
Các quan lại kêu van, Du hắt đổ cả bàn đi, quát mắng các quan, và thét bảo búng chun. Tả hữu kéo tay Hoàng Cái ra, búng chun năm chục cái. Các quan lại xúm vào xin tha. Du đứng dậy chỉ mặt Hoàng Cái, nói: “Mày còn dám coi thường tao chăng? Hãy cho chịu năm chục cái búng chun đó, nếu còn trễ nhác việc gì, hai tội sẽ trị nhân thể.”
Rồi vừa đi vừa mắng nhiếc om sòm trở vào trong trướng.
Các tướng ra vực Hoàng Cái dậy, thấy cổ tay đỏ lừ. Cái về đến trại, chẳng nói năng gì, cứ khóc nấc từng chập, hai mí mắt sung húp. Ai đến hỏi thăm cũng khóc sụp mí.
Người đời sau có thơ rằng:
Khen ai nghĩ kế thực là hay
Dùng sợi chun mềm búng vào tay
Làm cho thiên hạ khóc sụp mí
Cũng bởi vì xem tấn kịch này!
Chợt báo có quan tham mưu là Hám Trạch lại thăm. Cái sai mời vào tận chỗ nằm, đuổi tả hữu lui ra ngoài. Hám Trạch hỏi: “Vừa rồi ông bị đòn, có phải là kế khổ nhục không?”
Cái hỏi: “Sao ông biết?”
Trạch nói: “Tôi xem bộ dạng Công Cẩn, mười phần đã đoán được chín.”
Cái nói: “Tôi chịu hậu ân họ Tôn đã ba đời, không lấy gì báo được, nên hiến kế ấy để phá Tào Tháo. Thân tôi tuy đau khổ, nhưng lòng tôi hả hê. Tôi xem trong đám tướng sĩ, không ai là tâm phúc của tôi; duy có ông là người trung nghĩa, nên tôi mới dám thổ lộ can trường.”
Trạch nói: “Phải chăng ông muốn dùng tôi dâng thư trá hàng?”
Cái đáp: “Quả thị tôi có ý đó, chưa biết ông có chịu giúp cho không?”
Hám Trạch hớn hở nhận lời. Cái liền viết thư hàng, đưa cho Hám Trạch sang sông dâng lên Tào Tháo.”
Chưa biết phen này Tào Tháo có mắc mưu trá hàng của Hoàng Cái không, xem hồi sau mới rõ.
https://nld.com.vn/xon-xao-video-sep-bung-day-chun-vao-tay-nhan-vien-vi-thieu-no-luc-196240923222648365.htm
Trả lờiXóaHồi xưa, khi còn bé xíu, chị đã mê đọc Tam Quốc, Tây Du..rồi nhé A So! Bây giờ được em nhắc nhở, có lẽ phải đọc lại thôi!
Trả lờiXóaThi thoảng đọc lại và suy ngẫm cũng ngộ ra nhiều điều chị ạ!
Xóa