Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2025

Chuyện tam anh chiến Lữ Bố


Cuối đời Đông Hán bên Tầu
Có anh Đổng Trác mới ngầu làm sao
Một mình độc giữ ngôi cao
Gặp vua cũng chẳng lạy chào xưng tên.

Chư hầu các xứ nổi lên
Quyết tâm dẹp Đổng để đền ơn vua
Trác kia cũng chẳng chịu thua
Mang danh “Thượng phụ”, dễ đùa được sao?

Chư hầu kéo tới Hổ Lao
Khua chiêng gióng trống: “Kẻ nào ra đây?”
Từ trên quan ải xuống ngay
Ôn hầu Lữ Bố, một tay yêng hùng

Hai bên nổi trống thùng thùng
Liên quân sai mấy tướng cùng xông ra
Không ngờ Lữ Bố tài ba
Đánh cho các tướng chốc đà bại vong.

Tưởng rằng thế cục đã xong
Phụng Tiên cưỡi ngựa thong dong về thành
Trương Phi thấy vậy rất nhanh
Vác mâu xông tới định tranh thư hùng

Phụng Tiên tay cũng chưa chùng
Hươi kích đánh lại quyết cùng ăn thua
Kêu rằng: “Bớ kẻ quê mùa!
Ta là Lữ Bố, mi đùa được chăng?”

Trương Phi chẳng nói chẳng rằng
Choảng năm mươi hiệp với thằng gia nô
Quan Công thấy vậy xông vô
Cùng em kết nghĩa đánh đồ vong ân.

Sức tài hai phía đồng cân
Thêm ba mươi hiệp bất phân thư hùng
Đôi bên chiêng trống rùng rùng
Động viên ba kẻ đang cùng gia công.

Từ trong trận địa rất đông
Huyền Đức rút kiếm rồi xông ngay vào
Nghĩ rằng dĩ dật đãi lao
Lấy ba đánh một thể nào chẳng ăn.

Mặc cho tình thế khó khăn
Ôn hầu nhếch mép cười gằn xông lên
Sợ chi mũi đạn hòn tên
Xem ba với một, ai bền sức hơn.

Ghét đồ bội nghĩa vong ơn
Tam anh muốn trút từng cơn xuống đầu
Gia nô ba họ thật đau
Để cho biết tội, lần sau phải chừa.

Phụng Tiên đâu phải hạng vừa
Trước đâm, sau đỡ, không thừa một li
Làm cho Quan Vũ, Trương Phi
Cũng như Lưu Bị tứ chi rã rời.

Hồi lâu Lữ Bố hụt hơi
Sợ không địch nổi, tính chơi bài chuồn
Nghĩ rồi giục ngựa té luôn
Dù cho trong dạ cũng buồn chẳng không.

Chư hầu các xứ đứng trông
Mắt nhìn Lữ Bố cong mông chạy về
Ba quân đồng loạt nhất tề
Xông lên theo đúng lời thề cần vương.

Chuyện xưa chép cũng tỏ tường
Hôm nay kể lại rộng đường bách gia
Xem Tầu mà ngẫm đến ta
Rút ra gì đó cũng là điều hay.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét