Hồi thứ 8d
ĐIÊU THUYỀN TRÚNG GIÓ VÔ NHÀ NGHỈ
LÃ BỐ THƯƠNG TÌNH ĐẾN HỎI THĂM
Trước nói, Đổng Trác bắt gặp Lã Bố đưa Điêu Thuyền vào nhà nghỉ Phượng Nghi nhưng không trách tội, lại thăng chức cho Lã Bố thêm một cấp, sai lĩnh binh mã trấn giữ Trường An. Còn Trác đưa Điêu Thuyền về My Ổ.
Thành My Ổ cách Trường An hai trăm năm mươi dặm, được Trác sai hai mươi nhăm vạn dân đắp cao, dày, theo y như kiểu thành Trường An. Trong thành lại làm những cung thất kho tàng, chứa được đủ lương ăn trong hai mươi năm; lại kéo gái thanh tân tám trăm người chứa trong ấy; vàng, ngọc, gấm, vóc, trân châu vào không biết bao nhiêu mà kể.
Trác thì đi đi về về Trường An, khi nửa tháng một lần, khi một tháng một lần. Công khanh đưa đón thường phải đứng trực ở ngoài cửa Hoành Môn.
Trác nhiều khi đặt trướng ở dọc đường, cùng với công khanh ăn tiệc.
Lã Bố tuy sợ Đổng Trác nhưng vì không quên được tình cũ nên thỉnh thoảng vẫn kiếm cớ đến My Ổ bẩm báo binh tình để gặp Điêu Thuyền.
Một bữa, Lã Bố dò biết Đổng Trác đang về Trường An chầu vua. Lã Bố liền cưỡi ngựa xích thố phi thẳng đến My Ổ, rủ Điêu Thuyền đi nhà nghỉ Vúc Khũ.
Lã Bố đang ở trong phòng nghỉ cùng với Điêu Thuyền, bỗng nghe ngoài cửa có tiếng ồn ào, yêu cầu người trong phòng mở cửa.
Ảnh: Điêu Thuyền trèo ra cửa thông gió để nhặt cây trâm bị rơiĐiêu Thuyền cả sợ, liền chui qua cửa thông gió nhà nghỉ để trèo ra ngoài. Nhưng vừa chui ra khỏi cửa thông gió, Điêu Thuyền thấy bọn Lý Thôi, Quách Dĩ đang đứng ở dưới, nên lại chui vào.
Lã Bố thấy Điêu Thuyền quay trở vào, liền thò tay ra kéo sập cửa thông gió lại. Đoạn Bố mở cửa phòng ra ngoài, nhảy lên ngựa xích thố đi thẳng về Trường An. Điêu Thuyền được bọn Thôi, Dĩ đưa về phủ thái sư.
Hôm sau, Đổng Trác từ Trường An trở về biết chuyện, liền sai người gọi Lã Bố về My Ổ hỏi cho ra nhẽ.
Vừa thấy mặt Lã Bố, Đổng Trác nổi giận quát: “Tại sao trong lúc ta vào triều, ngươi dám đưa Điêu Thuyền đi nhà nghỉ? Ngươi định xoạc thiếp yêu của ta chăng?”
Lã Bố thưa: “Hôm trước mạt tướng có việc phải đến My Ổ bẩm báo nhưng không gặp thái sư, nên nhân tiện mời Điêu Thuyền đi uống nước. Khi đang uống cà phê tại quán, Điêu Thuyền bị trúng gió, đau bụng nên phải lấy phòng để nghỉ, còn mạt tướng do có việc gấp ở Trường An nên phải về ngay. Trước khi về, mạt tướng vào phòng nghỉ hỏi thăm sức khỏe và hỏi Điêu Thuyền có muốn về cùng không. Sự việc chỉ có như vậy, chứ mạt tướng quyết không dám xoạc thiếp yêu của thái sư!”
Đổng Trác hỏi: “Điêu Thuyền sống với ta ở My Ổ, còn ngươi thì ở Trường An, hà cớ ngươi lại muốn Điêu Thuyền về chung với ngươi?”
Lã Bố đáp: “Mạt tướng biết thái sư đang vào Trường An chầu vua nên mời Điêu Thuyền đi chung về Trường An để gặp thái sư luôn”.
Đổng Trác đuối lý không biết nói thế nào, liền quát đuổi Lã Bố: “Ngươi đi mau cho khuất mắt ta. Đợi điều tra rõ ngọn ngành, ta sẽ trị tội ngươi đến nơi đến chốn”.
Lã Bố nói: “Xin thái sư hãy tin mạt tướng! Chẳng qua trong quá trình làm việc, bọn Lý Thôi, Quách Dĩ không vừa lòng với mạt tướng nên theo dõi và gài bẫy mạt tướng mà thôi”.
Trác không nói gì, quay lưng đi thẳng vào nhà trong, gọi Điêu Thuyền ra hỏi: “Tại sao mi dám vào nhà nghỉ với Lã Bố? Mi định giở trò giăng gió chăng?”
Điêu Thuyền khóc thút thít, nói: “Xin thái sư chớ ngờ oan cho tiện thiếp! Chẳng qua vì Lã Ôn hầu là tướng yêu của thái sư, tiện thiếp muốn giúp thái sư mua lòng Ôn hầu nên thay mặt thái sư mời hắn đi uống nước. Không ngờ khi đang ở quán nước thì tiện thiếp bị trúng gió đau bụng nên phải thuê phòng để nghỉ, chứ tiện thiếp quyết không dám giở trò giăng gió như thiên hạ đồn thổi”.
Đổng Trác quát: “Nếu không phải giăng gió, thì sao mi lại chui qua cửa thông gió nhà nghỉ để trốn?”
Điêu Thuyền vội thưa: “Do có nhiều người lạ mặt tụ tập trước cửa phòng nhà nghỉ, tiện thiếp sợ không dám ra ngoài mà chỉ mở cửa thông gió để xem. Không may lúc mở cửa đã làm rơi cây trâm cài đầu ra ngoài hiên, nên tiện thiếp chui ra để lấy cây trâm rồi chui vào, chứ không phải bỏ trốn”.
Trác lại hỏi: “Thế thì hà cớ chi mi lại khoá trái cửa phòng, không cho bọn Lý Thôi, Quách Dĩ vào nói chuyện?”
Điêu Thuyền khóc oà: “Tiện thiếp không biết mặt bọn Thôi Dĩ, tưởng là người lạ nên phải khoá cửa vì sợ bị gây gổ, bị đánh đập”.
Đổng Trác không biết nói thế nào, hằm hằm quay trở lên nhà trên, sai người gọi Lý Nho vào thương nghị.
Ấy thực là:
Chẳng qua trúng gió nên phải nghỉ
Chứ đâu mèo mỡ giống người ta!
Chưa biết phen này Lý Nho xui Đổng Trác xử lý Lã Bố và Điêu Thuyền dư lào, xem hồi sau mới rõ.
Xem thêm:
- Tam quốc diễn nghĩa - Hồi thứ 8c
- Tam quốc diễn nghĩa - Hồi thứ 8b
Thành My Ổ cách Trường An hai trăm năm mươi dặm, được Trác sai hai mươi nhăm vạn dân đắp cao, dày, theo y như kiểu thành Trường An. Trong thành lại làm những cung thất kho tàng, chứa được đủ lương ăn trong hai mươi năm; lại kéo gái thanh tân tám trăm người chứa trong ấy; vàng, ngọc, gấm, vóc, trân châu vào không biết bao nhiêu mà kể.
Trác thì đi đi về về Trường An, khi nửa tháng một lần, khi một tháng một lần. Công khanh đưa đón thường phải đứng trực ở ngoài cửa Hoành Môn.
Trác nhiều khi đặt trướng ở dọc đường, cùng với công khanh ăn tiệc.
Lã Bố tuy sợ Đổng Trác nhưng vì không quên được tình cũ nên thỉnh thoảng vẫn kiếm cớ đến My Ổ bẩm báo binh tình để gặp Điêu Thuyền.
Một bữa, Lã Bố dò biết Đổng Trác đang về Trường An chầu vua. Lã Bố liền cưỡi ngựa xích thố phi thẳng đến My Ổ, rủ Điêu Thuyền đi nhà nghỉ Vúc Khũ.
Lã Bố đang ở trong phòng nghỉ cùng với Điêu Thuyền, bỗng nghe ngoài cửa có tiếng ồn ào, yêu cầu người trong phòng mở cửa.
Ảnh: Điêu Thuyền trèo ra cửa thông gió để nhặt cây trâm bị rơiĐiêu Thuyền cả sợ, liền chui qua cửa thông gió nhà nghỉ để trèo ra ngoài. Nhưng vừa chui ra khỏi cửa thông gió, Điêu Thuyền thấy bọn Lý Thôi, Quách Dĩ đang đứng ở dưới, nên lại chui vào.
Lã Bố thấy Điêu Thuyền quay trở vào, liền thò tay ra kéo sập cửa thông gió lại. Đoạn Bố mở cửa phòng ra ngoài, nhảy lên ngựa xích thố đi thẳng về Trường An. Điêu Thuyền được bọn Thôi, Dĩ đưa về phủ thái sư.
Hôm sau, Đổng Trác từ Trường An trở về biết chuyện, liền sai người gọi Lã Bố về My Ổ hỏi cho ra nhẽ.
Vừa thấy mặt Lã Bố, Đổng Trác nổi giận quát: “Tại sao trong lúc ta vào triều, ngươi dám đưa Điêu Thuyền đi nhà nghỉ? Ngươi định xoạc thiếp yêu của ta chăng?”
Lã Bố thưa: “Hôm trước mạt tướng có việc phải đến My Ổ bẩm báo nhưng không gặp thái sư, nên nhân tiện mời Điêu Thuyền đi uống nước. Khi đang uống cà phê tại quán, Điêu Thuyền bị trúng gió, đau bụng nên phải lấy phòng để nghỉ, còn mạt tướng do có việc gấp ở Trường An nên phải về ngay. Trước khi về, mạt tướng vào phòng nghỉ hỏi thăm sức khỏe và hỏi Điêu Thuyền có muốn về cùng không. Sự việc chỉ có như vậy, chứ mạt tướng quyết không dám xoạc thiếp yêu của thái sư!”
Đổng Trác hỏi: “Điêu Thuyền sống với ta ở My Ổ, còn ngươi thì ở Trường An, hà cớ ngươi lại muốn Điêu Thuyền về chung với ngươi?”
Lã Bố đáp: “Mạt tướng biết thái sư đang vào Trường An chầu vua nên mời Điêu Thuyền đi chung về Trường An để gặp thái sư luôn”.
Đổng Trác đuối lý không biết nói thế nào, liền quát đuổi Lã Bố: “Ngươi đi mau cho khuất mắt ta. Đợi điều tra rõ ngọn ngành, ta sẽ trị tội ngươi đến nơi đến chốn”.
Lã Bố nói: “Xin thái sư hãy tin mạt tướng! Chẳng qua trong quá trình làm việc, bọn Lý Thôi, Quách Dĩ không vừa lòng với mạt tướng nên theo dõi và gài bẫy mạt tướng mà thôi”.
Trác không nói gì, quay lưng đi thẳng vào nhà trong, gọi Điêu Thuyền ra hỏi: “Tại sao mi dám vào nhà nghỉ với Lã Bố? Mi định giở trò giăng gió chăng?”
Điêu Thuyền khóc thút thít, nói: “Xin thái sư chớ ngờ oan cho tiện thiếp! Chẳng qua vì Lã Ôn hầu là tướng yêu của thái sư, tiện thiếp muốn giúp thái sư mua lòng Ôn hầu nên thay mặt thái sư mời hắn đi uống nước. Không ngờ khi đang ở quán nước thì tiện thiếp bị trúng gió đau bụng nên phải thuê phòng để nghỉ, chứ tiện thiếp quyết không dám giở trò giăng gió như thiên hạ đồn thổi”.
Đổng Trác quát: “Nếu không phải giăng gió, thì sao mi lại chui qua cửa thông gió nhà nghỉ để trốn?”
Điêu Thuyền vội thưa: “Do có nhiều người lạ mặt tụ tập trước cửa phòng nhà nghỉ, tiện thiếp sợ không dám ra ngoài mà chỉ mở cửa thông gió để xem. Không may lúc mở cửa đã làm rơi cây trâm cài đầu ra ngoài hiên, nên tiện thiếp chui ra để lấy cây trâm rồi chui vào, chứ không phải bỏ trốn”.
Trác lại hỏi: “Thế thì hà cớ chi mi lại khoá trái cửa phòng, không cho bọn Lý Thôi, Quách Dĩ vào nói chuyện?”
Điêu Thuyền khóc oà: “Tiện thiếp không biết mặt bọn Thôi Dĩ, tưởng là người lạ nên phải khoá cửa vì sợ bị gây gổ, bị đánh đập”.
Đổng Trác không biết nói thế nào, hằm hằm quay trở lên nhà trên, sai người gọi Lý Nho vào thương nghị.
Ấy thực là:
Chẳng qua trúng gió nên phải nghỉ
Chứ đâu mèo mỡ giống người ta!
Chưa biết phen này Lý Nho xui Đổng Trác xử lý Lã Bố và Điêu Thuyền dư lào, xem hồi sau mới rõ.
Xem thêm:
- Tam quốc diễn nghĩa - Hồi thứ 8c
- Tam quốc diễn nghĩa - Hồi thứ 8b
Rất trong sáng, thật oan ức!
Trả lờiXóaLão tiền bối có con mắt thật tinh đời! :))
XóaLời bàn của "Tục Thán":
Trả lờiXóaCổ nhân đã từng phán, muốn thành công phải có thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Ở đây có đủ:
- Thiên thời: Giờ nghỉ.
- Địa lợi: Nhà nghỉ.
- Nhân hòa: Cùng nghỉ.
Vậy mà sao vẫn thất bại?
Than ôi!
Phải chăng "Thiên thời - Địa lợi - Nhân hòa" là sáo ngữ???
=))) Kẻ hậu sinh quả ngu dốt, không tài nào giải thích nổi lời dạy của cổ nhân!
Xóatiên sinh hình như có hứng thú rất đặc biệt với mấy sự kiện này nhỉ =)) Trác với Thuyền đúng là đôi đũa lệch thì kiểu gì chẳng xảy ra cơ sự. Bữa trước còn có vụ nằm nghỉ mệt ở nhà nghỉ nữa cơ mà =))
Trả lờiXóaKẻ hèn cảm thấy rất khâm phục tài ứng biến của Ôn hầu và Điêu Thuyền, chứ không hẳn là hứng thú với chuyện mèo mỡ! :))
XóaTiên sinh mài bút đã xong chưa? Kẻ hèn phải trai giới đến bao giờ?