Lưu Bị chiếm được sáu quận Từ Châu thì vui lắm, mặt dương dương tự đắc, không coi ai ra gì, cũng không sai người vào Hứa Đô “quà cáp” cho anh Tháo lúc ấy đang là quan đầu triều. Tào Tháo ghét thái độ của Lưu Bị, liền mượn uy Thiên tử, xua đại quân quây đánh Từ Châu. Anh em Lưu Quan Trương chống đỡ không được, thua chạy như vịt.
Quan Vân Trường bị quân Tào vây trên núi đất, không đường tiến thoái, đành phải xuống núi đầu hàng. Nhưng Quan vốn sĩ rởm, tuy đánh không nổi quân Tào nhưng không muốn mang tiếng là hàng tướng nên sai sứ giả sang giao hẹn với anh Tào, rằng “chỉ hàng vua Hán, không hàng Tào Tháo”.
Tào Tháo nghe sứ giả bẩm lại ý kiến của Quan thì phì cười, nghĩ bụng: “Đcm cái thằng, đã ngu lại còn tỏ ra nguy hiểm! Quyền bính nước này nằm cả trong tay anh, chứ vua thì làm được cái đóe gì mà cũng bày đặt hàng vua!”[1]
Nghĩ thế nhưng vì không muốn đôi co với kẻ cố cùng liều thân nên Tháo cũng chấp thuận điều giao hẹn của Quan. Thế là Quan Vân Trường về làm việc cho Tháo.
Tào Tháo bổ nhiệm Quan Vân Trường giữ chức Hán Thọ Đình hầu, sai người xây phủ đệ riêng để Vân Trường ở và ban ngựa Xích Thố cho Vân Trường làm phương tiện đi lại. Ngoài lương bổng trả hàng tháng, Tháo còn đặt ra quy chế ưu tiên riêng đối với Quan, “lên ngựa thưởng một nén vàng, xuống ngựa thưởng một nén bạc”. Do lương cao lại được thưởng lắm nên tiền bạc của Quan lúc nào cũng rủng rẻng. Quan ăn tiêu như đại gia thứ thiệt.
Tào Tháo muốn cho thiên hạ biết đến chính sách thu hút nhân tài của mình nên trọng đãi Quan rất hậu, “ba hôm thết một tiệc nhỏ, năm hôm thết một tiệc to”. Quan vốn tửu lượng như thuồng luồng, nhân thể hay được Tháo mời dự tiệc tùng thì cứ thế nhậu nhẹt tẹt ga.
Tháo biết Quan đang độ sức trâu nên sai người xuống Đồ Sơn tuyển lấy mười mỹ nữ mang về ban cho Vân Trường làm vợ công vụ. Quan nhân sẵn có “hàng họ” trong nhà thì cứ thế đóng gạch thả phanh, không cần phải ý tứ với bố con thằng nào.
Sợ Quan ở một mình buồn, Tháo lại thường xuyên sai Trương Liêu và Từ Hoảng đến mời Quan đi chơi. Bọn Trương Liêu, Từ Hoảng sẵn có “cơ chế” của sếp cho nên ngày nào cũng đến rủ Quan la cà hết ca lâu này đến kỹ viện khác, rồi lấy hóa đơn mang về cho Tháo thanh toán. Tào Tháo lắm lúc trông thấy hóa đơn do hai đệ tử trình lên cũng hoa cả mắt nhưng vì muốn lấy lòng Quan nên vẫn duyệt thanh toán hết. Sách Tam quốc diễn nghĩa chép rằng trong đám tướng tá của Tào Tháo thì Trương Liêu và Từ Hoảng thân với Quan nhất, ấy cũng là bắt nguồn từ việc này.
Xảy năm đó hai họ Viên - Tào có chuyện giao tranh. Viên Thiệu xua đại quân quây đánh Tào Tháo ở thành Bạch Mã. Các tướng Tào ra trận đều bị hai đàn em của Thiệu là Nhan Lương, Văn Sú đánh cho chạy sút cả dép. Tào Tháo tức lắm nhưng yếu thế không làm gì được, chỉ biết ngửa cổ lên trời than thở là đã tốn cơm nuôi đám đàn em ăn hại.
Quan Vân Trường nghe Tháo than thì nổi tự ái, liền xách đao lên ngựa phi thẳng vào trận địa quân Viên. Hai tướng Nhan Lương, Văn Sú trông thấy Quan nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Quan “xoẹt” cho phát, đầu rơi tại chỗ.
Tào Tháo ở trong thành Bạch Mã thấy Quan chém được hai đệ tử ruột của Thiệu thì mừng lắm, truyền quân mở toang cổng thành, nhào ra tấn công. Quân Thiệu không kịp trở tay, chết như ngã rạ.
Đánh được trận ấy, Tháo càng nể phục Quan lắm nên ra sức chiều chuộng để lấy lòng Quan. Không may cho Tháo là Quan lên mạng hóng biết được tin Lưu Bị đang ở bên Hà Bắc nương nhờ Viên Thiệu. Thế là bất kể Tháo khuyên bảo hay nuông chiều thế nào, Quan vẫn quyết tâm thu xếp hành lý, ngày đêm đi gấp sang Hà Bắc để đoàn tụ với anh hai.
Tào Tháo không giữ được Quan Vân Trường thì tiếc lắm. Nhưng Tháo biết Viên Thiệu vốn là thằng học dốt, nhờ thế con ông cháu cha[2] mà được làm sếp to, nên dẫu Quan có chạy sang với Thiệu thì chắc Thiệu cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Trên đường sang Hà Bắc, Quan Vân Trường phải đi qua 5 cửa ải của quân Tào. Các tướng giữ ải tuy đều biết Vân Trường nhưng khi hỏi đến giấy đi đường thì Quan không có. Thành ra không tướng nào dám cho Quan qua ải. Quan Vân Trường vừa sốt ruột vừa bực tức nên cứ thế vung đao chém bừa. Tổng cộng có đến 6 tướng Tào chết về tay Quan[3].
Quan Vân Trường sang Hà Bắc gặp Lưu Bị, đem những lời Tào Tháo chê Viên Thiệu dốt nói lại với anh hai. Lưu Bị ngẫm thấy cũng phải, liền cùng với Quan lẳng lặng khăn gói trốn khỏi Hà Bắc, kiếm đất khác dung thân. Quả nhiên sau đó không lâu, Viên Thiệu bị Tào Tháo đánh cho thua liểng xiểng, tức ộc máu mà chết.
Anh em Lưu Bị mò sang đất Kinh Châu, tìm cách cấu kết với Tôn Quyền ở Giang Đông để chống lại Tào Tháo. Tháo lên mạng đọc báo biết được, liền xua quân ra đóng ở Xích Bích, định choảng nhau với họ Tôn và họ Lưu một trận cho bõ ghét.
Nhưng đận đấy Tháo thua to. Quá đen cho Tháo là tuy học hành bài bản, bằng cấp đầy người nhưng cả đời chưa bao giờ biết câu “hai đánh một, không chột cũng què”. Quân Tháo ở Xích Bích mười phần thì cũng chết đến bảy, tám. Tháo chỉ còn một nhúm tàn quân đi theo, cứ thế cắm đầu mà chạy.
Trên đường rút lui, Tháo bị đám đàn em của Lưu Bị phục quân ở nhiều nơi, thay nhau đổ ra đánh giết. Bộ hạ của Tháo chỉ còn sót lại Trương Liêu, Từ Hoảng và một vài viên tướng bị thương. Đi đến Hoa Dung, Tháo đang mừng vì sắp về được lãnh địa của mình thì bỗng nghe “toét toét”, Quan Vân Trường dẫn một toán phục binh xông ra chặn đường.
Bấy giờ quân Tào chẳng còn sức đâu mà đánh với chẳng đấm. Tháo ngồi trên ngựa ngoảnh đầu nhìn lại thấy các tướng người nào người nấy đũng quần ướt sũng. Tháo nghĩ bụng, “phen này chắc phải đi bằng đít cmnr”, xong tế ngựa ra nói chuyện với Quan Vân Trường:
- Anh thật chú, bây giờ đám đàn em của anh quấn mẹ hết ra đài rồi[4], chẳng đấm đá gì được nữa. Xin chú nghĩ lại những năm tháng anh em mình làm việc với nhau, anh đã nâng chú như nâng egg, hứng chú như hứng flower, mà tha cho anh.
Quan Vân Trường đang muốn bắt Tháo để lập công với anh hai, liền “phủi” ngay:
- Những việc anh nói, em không bao giờ quên. Nhưng sau đó em đã giúp anh bắt Nhan Lương, Văn Sú đội mũ bằng đít rồi[5], lại còn giải vây thành Bạch Mã cho anh nữa. Như thế là huề cả cmn làng rồi chứ lị!
Tào Tháo lại hỏi:
- Ờ, cứ cho như vậy là huề đi. Thế còn việc anh cho chú mượn 6 tướng để thử đao thì chú nghĩ dư lào? Bọn đấy bây giờ đều bỏ cả vợ con cho bạn thân cày, gian nhà không mặc kệ gió lung lay[6]. Anh không về thì lấy ai cấp dưỡng cho vợ con chúng nó?
Quan Vân Trường chưa nghĩ đến tình huống này nên không biết trả lời ra sao, lại nhìn thấy bọn Trương Liêu, Từ Hoảng nước mắt nước mũi dàn dụa, mếu ma mếu máo. Nhớ lại những ngày ở Hứa Xương, bọn họ không quản sớm hôm đưa mình đi gội đầu, mátxa, karaoke “tay vịn”, lại nghĩ 6 tướng giữ ải đang yên đang lành vô cớ bị mình bắt nhận bằng Tổ cuốc ghi công, Quan bất giác động lòng thương cảm.
Nghĩ ngợi một lúc, Quan Vân Trường quay lại quát bọn lính đứng dẹp sang một bên, mở đường cho anh Tháo và đám đàn em chạy thoát.
Tào Tháo vốn đinh ninh sắp phải đi bằng đít đến nơi, không ngờ lại được Quan Vân Trường thả cho đi thì mừng húm, dẫn đám đàn em zông thẳng một mạch, không dám ngoái lại nhìn.
Ra khỏi đất Hoa Dung, Tháo mới ngoảnh lại bảo với các tướng đi theo:
- Đèo mẹ, may mà ngày xưa anh chơi đẹp với thằng Trường, chứ không thì hôm nay anh và các chú sống thế éo nào được mà về với vợ với con? Thế nên, anh mới dặn các chú, làm gì cũng nhớ phải mạnh dạn chi, đừng có tiếc tiền! Mà biết đằng nào cũng mất tiền thì thà mất cmn trước đi, đừng để đến lúc hữu sự xảy ra rồi thì có tiền cũng chẳng làm được cái gí đèo nữa!
Các tướng “dạ” vang một tiếng rồi lại lóc cóc tế ngựa chạy theo anh Tào, vừa đi vừa lảm nhảm hát:
Quan Vân Trường bị quân Tào vây trên núi đất, không đường tiến thoái, đành phải xuống núi đầu hàng. Nhưng Quan vốn sĩ rởm, tuy đánh không nổi quân Tào nhưng không muốn mang tiếng là hàng tướng nên sai sứ giả sang giao hẹn với anh Tào, rằng “chỉ hàng vua Hán, không hàng Tào Tháo”.
Tào Tháo nghe sứ giả bẩm lại ý kiến của Quan thì phì cười, nghĩ bụng: “Đcm cái thằng, đã ngu lại còn tỏ ra nguy hiểm! Quyền bính nước này nằm cả trong tay anh, chứ vua thì làm được cái đóe gì mà cũng bày đặt hàng vua!”[1]
Nghĩ thế nhưng vì không muốn đôi co với kẻ cố cùng liều thân nên Tháo cũng chấp thuận điều giao hẹn của Quan. Thế là Quan Vân Trường về làm việc cho Tháo.
Tào Tháo bổ nhiệm Quan Vân Trường giữ chức Hán Thọ Đình hầu, sai người xây phủ đệ riêng để Vân Trường ở và ban ngựa Xích Thố cho Vân Trường làm phương tiện đi lại. Ngoài lương bổng trả hàng tháng, Tháo còn đặt ra quy chế ưu tiên riêng đối với Quan, “lên ngựa thưởng một nén vàng, xuống ngựa thưởng một nén bạc”. Do lương cao lại được thưởng lắm nên tiền bạc của Quan lúc nào cũng rủng rẻng. Quan ăn tiêu như đại gia thứ thiệt.
Tào Tháo muốn cho thiên hạ biết đến chính sách thu hút nhân tài của mình nên trọng đãi Quan rất hậu, “ba hôm thết một tiệc nhỏ, năm hôm thết một tiệc to”. Quan vốn tửu lượng như thuồng luồng, nhân thể hay được Tháo mời dự tiệc tùng thì cứ thế nhậu nhẹt tẹt ga.
Tháo biết Quan đang độ sức trâu nên sai người xuống Đồ Sơn tuyển lấy mười mỹ nữ mang về ban cho Vân Trường làm vợ công vụ. Quan nhân sẵn có “hàng họ” trong nhà thì cứ thế đóng gạch thả phanh, không cần phải ý tứ với bố con thằng nào.
Sợ Quan ở một mình buồn, Tháo lại thường xuyên sai Trương Liêu và Từ Hoảng đến mời Quan đi chơi. Bọn Trương Liêu, Từ Hoảng sẵn có “cơ chế” của sếp cho nên ngày nào cũng đến rủ Quan la cà hết ca lâu này đến kỹ viện khác, rồi lấy hóa đơn mang về cho Tháo thanh toán. Tào Tháo lắm lúc trông thấy hóa đơn do hai đệ tử trình lên cũng hoa cả mắt nhưng vì muốn lấy lòng Quan nên vẫn duyệt thanh toán hết. Sách Tam quốc diễn nghĩa chép rằng trong đám tướng tá của Tào Tháo thì Trương Liêu và Từ Hoảng thân với Quan nhất, ấy cũng là bắt nguồn từ việc này.
Xảy năm đó hai họ Viên - Tào có chuyện giao tranh. Viên Thiệu xua đại quân quây đánh Tào Tháo ở thành Bạch Mã. Các tướng Tào ra trận đều bị hai đàn em của Thiệu là Nhan Lương, Văn Sú đánh cho chạy sút cả dép. Tào Tháo tức lắm nhưng yếu thế không làm gì được, chỉ biết ngửa cổ lên trời than thở là đã tốn cơm nuôi đám đàn em ăn hại.
Quan Vân Trường nghe Tháo than thì nổi tự ái, liền xách đao lên ngựa phi thẳng vào trận địa quân Viên. Hai tướng Nhan Lương, Văn Sú trông thấy Quan nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Quan “xoẹt” cho phát, đầu rơi tại chỗ.
Tào Tháo ở trong thành Bạch Mã thấy Quan chém được hai đệ tử ruột của Thiệu thì mừng lắm, truyền quân mở toang cổng thành, nhào ra tấn công. Quân Thiệu không kịp trở tay, chết như ngã rạ.
Đánh được trận ấy, Tháo càng nể phục Quan lắm nên ra sức chiều chuộng để lấy lòng Quan. Không may cho Tháo là Quan lên mạng hóng biết được tin Lưu Bị đang ở bên Hà Bắc nương nhờ Viên Thiệu. Thế là bất kể Tháo khuyên bảo hay nuông chiều thế nào, Quan vẫn quyết tâm thu xếp hành lý, ngày đêm đi gấp sang Hà Bắc để đoàn tụ với anh hai.
Tào Tháo không giữ được Quan Vân Trường thì tiếc lắm. Nhưng Tháo biết Viên Thiệu vốn là thằng học dốt, nhờ thế con ông cháu cha[2] mà được làm sếp to, nên dẫu Quan có chạy sang với Thiệu thì chắc Thiệu cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Trên đường sang Hà Bắc, Quan Vân Trường phải đi qua 5 cửa ải của quân Tào. Các tướng giữ ải tuy đều biết Vân Trường nhưng khi hỏi đến giấy đi đường thì Quan không có. Thành ra không tướng nào dám cho Quan qua ải. Quan Vân Trường vừa sốt ruột vừa bực tức nên cứ thế vung đao chém bừa. Tổng cộng có đến 6 tướng Tào chết về tay Quan[3].
Quan Vân Trường sang Hà Bắc gặp Lưu Bị, đem những lời Tào Tháo chê Viên Thiệu dốt nói lại với anh hai. Lưu Bị ngẫm thấy cũng phải, liền cùng với Quan lẳng lặng khăn gói trốn khỏi Hà Bắc, kiếm đất khác dung thân. Quả nhiên sau đó không lâu, Viên Thiệu bị Tào Tháo đánh cho thua liểng xiểng, tức ộc máu mà chết.
Anh em Lưu Bị mò sang đất Kinh Châu, tìm cách cấu kết với Tôn Quyền ở Giang Đông để chống lại Tào Tháo. Tháo lên mạng đọc báo biết được, liền xua quân ra đóng ở Xích Bích, định choảng nhau với họ Tôn và họ Lưu một trận cho bõ ghét.
Nhưng đận đấy Tháo thua to. Quá đen cho Tháo là tuy học hành bài bản, bằng cấp đầy người nhưng cả đời chưa bao giờ biết câu “hai đánh một, không chột cũng què”. Quân Tháo ở Xích Bích mười phần thì cũng chết đến bảy, tám. Tháo chỉ còn một nhúm tàn quân đi theo, cứ thế cắm đầu mà chạy.
Trên đường rút lui, Tháo bị đám đàn em của Lưu Bị phục quân ở nhiều nơi, thay nhau đổ ra đánh giết. Bộ hạ của Tháo chỉ còn sót lại Trương Liêu, Từ Hoảng và một vài viên tướng bị thương. Đi đến Hoa Dung, Tháo đang mừng vì sắp về được lãnh địa của mình thì bỗng nghe “toét toét”, Quan Vân Trường dẫn một toán phục binh xông ra chặn đường.
Bấy giờ quân Tào chẳng còn sức đâu mà đánh với chẳng đấm. Tháo ngồi trên ngựa ngoảnh đầu nhìn lại thấy các tướng người nào người nấy đũng quần ướt sũng. Tháo nghĩ bụng, “phen này chắc phải đi bằng đít cmnr”, xong tế ngựa ra nói chuyện với Quan Vân Trường:
- Anh thật chú, bây giờ đám đàn em của anh quấn mẹ hết ra đài rồi[4], chẳng đấm đá gì được nữa. Xin chú nghĩ lại những năm tháng anh em mình làm việc với nhau, anh đã nâng chú như nâng egg, hứng chú như hứng flower, mà tha cho anh.
Quan Vân Trường đang muốn bắt Tháo để lập công với anh hai, liền “phủi” ngay:
- Những việc anh nói, em không bao giờ quên. Nhưng sau đó em đã giúp anh bắt Nhan Lương, Văn Sú đội mũ bằng đít rồi[5], lại còn giải vây thành Bạch Mã cho anh nữa. Như thế là huề cả cmn làng rồi chứ lị!
Tào Tháo lại hỏi:
- Ờ, cứ cho như vậy là huề đi. Thế còn việc anh cho chú mượn 6 tướng để thử đao thì chú nghĩ dư lào? Bọn đấy bây giờ đều bỏ cả vợ con cho bạn thân cày, gian nhà không mặc kệ gió lung lay[6]. Anh không về thì lấy ai cấp dưỡng cho vợ con chúng nó?
Quan Vân Trường chưa nghĩ đến tình huống này nên không biết trả lời ra sao, lại nhìn thấy bọn Trương Liêu, Từ Hoảng nước mắt nước mũi dàn dụa, mếu ma mếu máo. Nhớ lại những ngày ở Hứa Xương, bọn họ không quản sớm hôm đưa mình đi gội đầu, mátxa, karaoke “tay vịn”, lại nghĩ 6 tướng giữ ải đang yên đang lành vô cớ bị mình bắt nhận bằng Tổ cuốc ghi công, Quan bất giác động lòng thương cảm.
Nghĩ ngợi một lúc, Quan Vân Trường quay lại quát bọn lính đứng dẹp sang một bên, mở đường cho anh Tháo và đám đàn em chạy thoát.
Tào Tháo vốn đinh ninh sắp phải đi bằng đít đến nơi, không ngờ lại được Quan Vân Trường thả cho đi thì mừng húm, dẫn đám đàn em zông thẳng một mạch, không dám ngoái lại nhìn.
Ra khỏi đất Hoa Dung, Tháo mới ngoảnh lại bảo với các tướng đi theo:
- Đèo mẹ, may mà ngày xưa anh chơi đẹp với thằng Trường, chứ không thì hôm nay anh và các chú sống thế éo nào được mà về với vợ với con? Thế nên, anh mới dặn các chú, làm gì cũng nhớ phải mạnh dạn chi, đừng có tiếc tiền! Mà biết đằng nào cũng mất tiền thì thà mất cmn trước đi, đừng để đến lúc hữu sự xảy ra rồi thì có tiền cũng chẳng làm được cái gí đèo nữa!
Các tướng “dạ” vang một tiếng rồi lại lóc cóc tế ngựa chạy theo anh Tào, vừa đi vừa lảm nhảm hát:
Về sau, nhân xem chuyện Quan Vân Trường tha Tào Tháo ở Hoa Dung, một nhà hiền triết tên là Ngốc Nặng Tờ Rinh có nói một câu bất hủ, rằng “yêu không có tiền thì cạp đất mà ăn”. Còn một nhà văn nổi tiếng tên là Hoang Huyền xem chuyện đó thì chỉ vỗ đùi đánh đét một phát rồi thốt lên: “Tiên sư anh Tào Tháo! Tài, tài đến thế là cùng!”
-----
[1] Hồi 14 Sách Tam quốc diễn nghĩa chép: Tháo tự phong mình làm Đại tướng quân, Vũ Bình hầu. Từ đấy quyền to trong nước đều vào tay Tào Tháo. Thưởng người có công, phạt kẻ có tội, các việc hết thảy đều do Tào Tháo coi xét. Nội các việc lớn triều đình, trước trình Tào Tháo, sau mới tâu vua.
[2] Nhà Thiệu có đến 4 đời làm quan đến bậc Tam công (sách Tam quốc diễn nghĩa gọi là “Tứ thế Tam công”).
[3] Khi đi qua các quan ải, Vân Trường đã chém chết 6 tướng Tào, gồm: Khổng Tú, Mạnh Thản, Hàn Phúc, Biện Hỷ, Vương Thực, Tần Kỳ. Ngoài ra, khi đến Cổ Thành gặp Trương Phi, Quan còn chém chết một viên tướng Tào nữa là Sái Dương.
[4] Tào Tháo trong bụng có ý chê các tướng nhát gan, chưa gì đã đái ra quần. Nhưng chính Tháo cũng sợ Quan Vân Trường đến mức nói nhịu thành “quấn ra đài”
[5] Ý của Quan Vân Trường là bọn Nhan Lương, Văn Sú đã bị chém đầu nên có muốn đội mũ cũng chẳng biết đội vào đâu.
[6] Tào Tháo muốn tỏ cho Quan Vân Trường biết mình là người có tâm hồn văn chương. Chỉ tiếc là Tháo lại đọc sai câu thơ của Chính Hữu: “Ruộng nương anh gửi bạn thân cày. Gian nhà không mặc kệ gió lung lay”.
[7] Các tướng Tào có trình độ văn chương cũng chẳng hơn gì anh Tháo, bởi thế nên mới có thể gieo được những câu lục bát có vần oằn tà là vằn như thế này.
[1] Hồi 14 Sách Tam quốc diễn nghĩa chép: Tháo tự phong mình làm Đại tướng quân, Vũ Bình hầu. Từ đấy quyền to trong nước đều vào tay Tào Tháo. Thưởng người có công, phạt kẻ có tội, các việc hết thảy đều do Tào Tháo coi xét. Nội các việc lớn triều đình, trước trình Tào Tháo, sau mới tâu vua.
[2] Nhà Thiệu có đến 4 đời làm quan đến bậc Tam công (sách Tam quốc diễn nghĩa gọi là “Tứ thế Tam công”).
[3] Khi đi qua các quan ải, Vân Trường đã chém chết 6 tướng Tào, gồm: Khổng Tú, Mạnh Thản, Hàn Phúc, Biện Hỷ, Vương Thực, Tần Kỳ. Ngoài ra, khi đến Cổ Thành gặp Trương Phi, Quan còn chém chết một viên tướng Tào nữa là Sái Dương.
[4] Tào Tháo trong bụng có ý chê các tướng nhát gan, chưa gì đã đái ra quần. Nhưng chính Tháo cũng sợ Quan Vân Trường đến mức nói nhịu thành “quấn ra đài”
[5] Ý của Quan Vân Trường là bọn Nhan Lương, Văn Sú đã bị chém đầu nên có muốn đội mũ cũng chẳng biết đội vào đâu.
[6] Tào Tháo muốn tỏ cho Quan Vân Trường biết mình là người có tâm hồn văn chương. Chỉ tiếc là Tháo lại đọc sai câu thơ của Chính Hữu: “Ruộng nương anh gửi bạn thân cày. Gian nhà không mặc kệ gió lung lay”.
[7] Các tướng Tào có trình độ văn chương cũng chẳng hơn gì anh Tháo, bởi thế nên mới có thể gieo được những câu lục bát có vần oằn tà là vằn như thế này.
Giờ thì ta đã hiểu vì sao ta làm việc cần mẫn như thế mà vẫn bị lão Giám đốc sa thải, hóa là quen ăn đút lót cmnr :))
Trả lờiXóaNhà chị đã không đưa tiền lại không chịu rủ ta đi gội đầu, mátxa, karaoke “tay vịn”..., thế thì bị sa thải là đúng cmnr, còn thắc mắc gì? :)))
Xóa"Tiên sư lão Giám đốc, gian ác, xảo quyệt đến thế là cùng" :)).
XóaTốt nhất là lão chuyên tâm với nghề đóng gạch của lão đi, bén mảng sang lĩnh vực kinh doanh đồng nát của ta thì thế nào cũng có lúc nhận bằng Tổ Cuốc ghi công :))
Đã kinh doanh đồng nát lại còn tỏ ra nguy hiểm! Chị có muốn đi bằng đít như anh Tháo không? ;))
XóaTa biết là ta không phải là người tài năng như lão, chuyện gì ta cũng làm được nhưng riêng cái chuyện đội mũ hay đi bằng đýt thì ta thua lão vô điều kiện. Ta cũng ko biết là lão có cái thú vui tao nhã dường ấy đâu đấy, thật ngưỡng mộ quá đi mất. Hôm nào quay cờ nhíp ta lăng xê cho nhá :))
XóaVậy để ta gọi anh Trường vào tặng cho nhà chị một đao là xong. Ngoài đi bằng đít và đội mũ bằng đít ra, chị còn có nguyện vọng gì nữa không, để ta bảo luôn với anh ấy? ;))
XóaLão thích ăn hối lộ đao kiếm của anh Trường chứ ta thì ko, đừng hòng xúi dại ta ;)). Nguyện vọng của ta chỉ là giấy tờ chuyển nhượng căn hộ CCCC thoai, đằng nào thì lão cũng đi bằng đýt roài thì ở CCCC hay gầm cầu LB thì khác đếch gì đâu :))
XóaMụ cả gan dám bước vào CCCC của ta chăng? Mụ có nhớ ta đã đặt ai trên giường thất bảo có quây màn bát tiên ở cửa không? :))
XóaTrừ phi là kẻ chuyên xài đồ giả như lão thì ta mới sợ, chứ ta sợ đếch ai mà ko dám vào? :))))
XóaTa xài đồ giả bao giờ
XóaChị không trông thấy, đừng vờ lu loa
Nếu không tiếc ngọc thương hoa
Thì ta cho chị ra tòa như chơi! :))
Lão đúng là thật dở hơi
XóaĐã xài đồ giả còn mơi ra tòa
Thích thì lão cứ lu loa
Để thiên hạ biết lão là "Lao Ai"
Thương hoa tiếc ngọc không sai
Nhưng mờ đồ giả thì bai bai liền :)))
Lưu ý: "Lao Ai" là đồng nghiệp của Lao Ái ;))
Rõ dơ cái ngữ tham tiền
XóaVờ chê đồ giả nhưng ghiền ve chai
Làm ra vẻ ghét Lao Ai
Nhưng khi vớ được lại xài như điên! :))
Lão già mất nết liên thiên
XóaCớ sao vu cáo ta ghiền Lao Ai
Có gì đâu để mà xài
Ăn ko ăn được, nay mai hóa đần
Lão già chắc muốn lấn sân
Thì xin một tiếng, ta cân nhắc nhường
Ve chai, đồng nát là thường
Cớ sao vu khống đủ đường cho ta
Coi chừng ta đập nát loa
Thì ngươi hết nẻo ba hoa chích chòe
:)))
Ở đâu có thứ nhân viên
XóaNói năng bậy bạ quàng xiên thế này!
Mụ quên nghĩa nặng ơn dày
Ta ban cho mụ những ngày tháng qua?
Thôi đừng giở giọng chua ngoa
Của dân đồng nát mà loa khắp làng
Nếu không ta gọi ba chàng
Dâm Sư, Vườn Chuối, Cái Bang oánh giờ!
Ở đâu nghĩa nặng ơn dày?
XóaCó mà hành hạ đọa đày nhân viên
Hết mắng chửi rồi xỏ xiên
Làm lâu với lão, họa điên có ngày!
Lại còn mặt dạn mày dày
Kể ơn đếm nghĩa tỏ bày với ta
Ba chàng như ngọc như hoa )
Cớ sao sai khiến như là tay sai?
Ta nghe thấy ngứa lỗ tai
Bất bình cho cả ba giai trong vườn
Lão mà không nói tỏ tường
Có ngày lão phải đo đường bằng thân ;))
Rõ là lấy oán trả ân
XóaDám trêu đùa với tấm thân nghìn vàng
Thói quen ăn cướp, la làng
Từ lâu chỉ có ở hàng ve chai
Lại thêm cái thói mê giai
Đánh cho nát đýt, một hai không chừa =))
Lại đây ta bảo, không thừa:
Mê giai thì cũng mê vừa vừa thôi! ;))
Ta không biết A Sol dám to gan cho chị Nát nghỉ việc cơ đấy, lão này dạo này ăn phải cái gì mà to cmn gan thế????
Trả lờiXóaGan ta bình thường chứ có bị xơ đâu mà to? Mụ Nát đã không đưa tiền lại không chịu rủ ta đi gội đầu, mátxa, karaoke “tay vịn”..., thì ta đuổi việc thôi. Công ty của ta mà, ta làm gì chẳng được! ;))
XóaÀ, những kẻ cấp dưới mà lại có "khả năng đa dạng" và nhan sắc hơn sếp thì thường bị đì như vậy ấy mà, nhất là lão sếp vừa xấu người vừa xấu nết như lão chủ vườn cải này. Ngài Bồ Lông đừng lấy đó làm lạ, tôi cũng chả có cách lào :)))))
XóaMà ngài Bồ Lông được tuyển làm quản lý cho Công ty Vườn cải của lão Sô mà lại không biết gì là sao nhỉ? Theo nhời của lão Giám đốc mất nết này thì tôi có quyền nghi ngờ rằng ngài rất chăm cho lão ấy đi karaoke tay vịn, mát xoa, gội đầu thư giãn, thậm chí biếu cua gạch cho lão ấy ăn thả cửa nên ngài mới được nâng đỡ một bước lên trời như thế chứ ;))
Ngoài buôn đồng nát, cua gạch và giật tít câu viu rẻ tiền ra, nhà chị còn có khả năng gì nữa mà tính là "khả năng đa dạng", chị nói ta coi?
XóaNói ra sợ hỏng mất hình tượng khiêm tốn của ta. ;))) Ko những có tài kinh doanh đồng nát, ba con sói, cờ tờ vờ chân trýnh của báo lá cải, ta còn có kỹ năng trém gió, ném đá tuyệt đỉnh còn gì. Mới đây còn học được ngón nghề gia truyền phun tiết canh lão nữa. Đấy là ta còn ko thèm cạnh tranh nghề Cua gạch với lão vì nể tình xếp cũ đấy :)))
XóaRõ là phường nanh nọc vô ơn! Buôn đồng nát được là nhờ vào mớ báo cũ ta bán cho. Buôn ba con sói được là nhờ ta cho vào nhặt ở ban công nhà ta. Làm con tò vò, ném gạch, trém ró được... cũng là nhờ ta nhận vào làm việc trong vườn cải của ta. Thế mà bây giờ còn định chống tay vào háng rồi xổ những lời ấy ra với ta thì thật đúng là... thời buổi này hết chỗ nói!
XóaLão lại bắt đầu tớn cặp môi vĩ đại lên để trút những lời bà cô vào mẹt ta rồi ngoay ngoáy mông đít ra về đấy phỏng :)). Lão ko đi buôn mắm tôm thì quả là phí phạm một tài năng ẩn dật không được khai quật :))
XóaTa làm sao có thể tớn cặp môi vĩ đại lên khi mà cặp môi đó nằm trên mặt chị được chứ? ;))
XóaCòn buôn mắm tôm ư? Ta đâu có ngu mà đi nhảy vào một lĩnh vực vốn dĩ đã nằm trong "khả năng đa dạng" của chị! Cảm phiền nhé, chị cứ buôn mắm tôm một mình đi, ta xin kiếu! :))
@ Đồng Nát: Ta đi lên được là nhờ cái bản lĩnh chăn dắt cua gạch trân trýnh của ta, chứ cần gì phải nhờ đến cái lão Giám đốc lúc nào cũng chỉ ngồi một cục nhặt rau cải ấy. Chi bằng chị với cả ta phối hợp năng lực với nhau để bẩy lão ấy ra khỏi cái căn hộ CCCC của lão, để ta và chị vào chiếm đại bản doanh, có phải hơn không?????
XóaTa đã cho mụ làm Chủ nhiệm Hợp tác xã Toàn Lợi, có nghĩa mụ đã éo còn cái răng nào nữa đâu nghe chửa? Đừng có để ta khùng lên mà sa thải mụ thì đến đất mụ cũng không cạp được mà ăn như cô Ngốc Nặng Tờ Rinh đâu biết chửa?
Xóa@ Bồ Lông: Hay là ngài hãy dùng bản lĩnh chăn dắt cua gạch trân trýnh của ngài mà thử chăn dắt lão chủ vườn cải một lần coi sao, biết đâu lão ấy khôn ba chục năm có lẻ, dại một giờ mà dâng căn hộ CCCC của lão cho chúng ta vô điều kiện :)). Tôi sẽ để ngài làm Giám đốc, tôi làm phó thôi :)))
Xóa@ Lão Sô: Ngài Bồ Lông là cấp dưới của lão, mà lại làm Chủ nhiệm HTX Toàn Lợi, đủ hiểu là răng lợi của lão Chủ tịch Liên đoàn HTX Toàn Lợi hoành tráng cỡ nào nhể. :))
XóaHTX mà các mụ làm chủ nhiệm và phó chủ nhiệm chẳng liên quan gì đến vấn đề răng lợi của ta. Cái cốt lõi ở đây là do các mụ không có cái răng nào nữa nên phải chuyển sang HTX Toàn Lợi, thế thôi. Bây giờ mà 2 mụ rủ nhau đi xem bói ở chợ Cầu Đông thì phải biết là cánh nhà thơ nhà văn tung hô 2 mụ đến cỡ nào! :)))
Xóa@ Đồng nát: Ta không thể chăn dắt lão Sô được, lão ấy còn chưa biết mùi hồng trần là cái gỉ gì, hoàn toàn không thể cải tạo nổi. May ra ta đợi Dâm Sư về rồi chăn dắt hẵng :)) :)) :))
Xóa@ A Sol: Nếu lão còn ngậm tiết canh phun tùm lum thế thì có khi ta xem lại đưa lão lên làm Phó chủ nhiệm HTX Toàn Lợi đấy :)) :))
@Bồ nông: Ta phải làm thế nào để cái đầu óc tăm tối của lão có thể sáng ra hơn tiền đồ của chị Rậu một chút được nhỉ? Chẳng phải ta đã oánh mất cái nghìn vàng từ lúc chưa đầy 3 tuổi đó ư, sao suốt ngày mụ cứ leo lẻo leo lẻo là ta chưa biết mùi hồng trần như vậy?
XóaMụ cũng biết thừa là ta rất hâm mộ cụ Hinh chủ tịch huyện rồi, mà mụ lại cả gan bắt ta đang là Giám đốc Công ty Vườn cải sang làm phó cho mụ. Mụ có muốn mặt mụ là một, mặt bàn là hai... không? :))
Ta đọc văn của A Sol thích hơn đọc văn Tam Quốc, vì nó mang hơi hướng của thời đại hơn, hé hé. Ngày bé đọc Tam Quốc vẫn vô cùng bất mãn cái vụ Hoa Dung, giả như lúc ấy anh Trường cho bác Tháo 1 đao cmn cho bác đi chơi với giun thì biết đâu cái thế chân vạc kia đã chẳng mất chân nào, haizzzzz... Mà ngẫm cho đến cùng, lịch sử chỉ ghi nhận mỗi một anh Tào Tháo, chứ làm gì có anh thứ hai chơi đẹp được như anh ấy đâu. Nên nhiều người cứ khen ngợi Lưu đóng dép là chính nhân quân tử nọ kia, ta nói, chưa chắc!!!!!!!!!!
Trả lờiXóaLưu đóng dép chơi bẩn bỏ mẹ đi, chính nhân đâu mà chính nhân. Lão ta bày ra trò 3 lần đến lều tranh vời anh Lượng, rồi giả vờ phong anh Lượng làm thầy. Thế mà đến khi anh Lượng chết đi thì trong nhà chẳng có lấy một tí của thừa. Chứng tỏ cha con Lưu đóng dép giả lương cho anh Lượng chẳng ra cái éo gì!
XóaCòn vụ Hoa Dung, nếu anh Trường cho anh Tháo một đao thì không biết thế chân vạc sẽ thành thế chân cò hay chân sếu, nhưng chắc chắn là hồi xưa, ta cả ông không phải học tác phẩm Đôi mắt của Nam Cao :))
Việc anh Lượng chết rồi chả để lại nổi trong nhà 1 cục gạch cho con cháu kiếm kế sinh nhai là minh chứng rất cụ tỉ cho việc anh ấy chả chịu điếu đóm tay vịn tay viếc gì cho Lưu đóng dép cả, thật thương cảm cho anh ấy! Biết thế hồi gặp anh ấy trong mơ ông chả khuyên anh ấy về ở cmn với Tào A Man có phải tốt không!
XóaThế là lão chưa biết gì rồi. Hồi năm Kiến Hưng thứ bảy, ta có nằm mơ gặp Lưu Đóng dép. Họ Lưu hỏi ta: "Giữa việc đầu quân cho Real Madrid để ngồi ghế dự bị, mỗi mùa được vào sân vài phút, với việc đầu quân cho Sevilla lúc nào cũng được đá chính, anh chọn cái nào?".
XóaTa mới giật mình hiểu ra vì sao anh Lượng suốt đời cúc cung tận tụy với họ Lưu mà không chạy sang làm việc cho họ Tào. Nếu chạy sang phe Tào thì anh Lượng lấy tiền đâu mà chạy chức trong khi các chức vụ trọng yếu đã được anh Tào ban phát cho đám đàn em học hành chính quy bài bản như Tuân Úc, Trình Dục, Quách Gia, Giả Hủ...? Trong khi đó, nếu đầu quân cho Lưu Đóng dép thì khả năng anh Lượng được cất nhắc là rất cao, vì lũ cán bộ tham mưu của họ Lưu như Giản Ung, Tôn Càn, My Chúc... rặt học cao đẳng liên thông, đại học liên kết hoặc du học theo diện cai nghiện...
Xét ra thì anh Lượng cũng là tay khôn cmn ranh chứ chẳng chơi. Chỉ tiếc là họ Lưu keo kiệt, trả lương cho anh Lượng ba cọc ba đồng nên đến khi anh Lượng chết đi thì vợ con anh ấy đều phải cạp đất mà ăn cả.
Thương thay anh Lượng! Tiếc thay anh Lượng!
Hừ, ta chả phải tín đồ Túc cầu giáo nên không thể biết đá chân phụ cho Rê an có tốt bằng đá chân chính cho Xê vin không. Nhưng rõ ràng 1 điều là nếu đi bằng chân chính thì nhẽ ra cũng phải thu được lợi tức tương đương chứ. Ai đời đi chân chính mà chỉ lại quả bằng chân phụ, anh Lượng nhẽ phải hộc máu như Chu Du mới đúng vía!
XóaMụ đúng là mãi không khá lên được! Tuy anh Lượng chân chính chỉ bằng chân phụ, nhưng xin thưa với mụ là chân phụ của anh ấy rất hoành! :)) Mụ không tin thì xem lại bài "Nằm mơ gặp Gia Cát Vũ hầu" đi, anh ấy suốt ngày phát động chiến tranh để ăn bớt chiến phí thế mà bảo chân phụ không hoành mới lạ. Nhẽ ra, mụ phải so anh ấy với Trường Tín hầu mới đúng, chứ Chu Du tuổi gì mà được kể vào đây!
XóaHừ, lão so sánh Gia Cát Vũ Hầu với Trường Tín Hầu thì cũng hơi quá, ta nghĩ thế. Tất nhiên ta hiểu ý lão rằng đôi bên cùng đi chân phụ với nhau :)) :)) :)) Dưng mà cái chân phụ của Trường Tín Hầu hình như đem lại quyền lợi cho nhiều người hơn anh Lượng, bằng cớ là dù vòng đời của anh ấy hơi ngắn nhưng di sản văn hóa của anh ấy để lại cho đời sau cũng được vô khối thứ, nhất là cái màn xài bánh xe gỗ mà đi... Ta đố anh Lượng làm được như thế :)) :)) :))
XóaHứ! Thế ông không thấy là anh Lượng ra trận không bao giờ cưỡi ngựa mà toàn dùng xe gỗ 4 bánh đó à? Ấy là cách anh Lượng tự ví mình với Lao Ái đấy. Hơn thế nữa, trong khi Lao Ái chỉ có 1 trục và 1 bánh xe, thì anh Lượng chơi luôn cả một chiếc xe 2 trục 4 bánh, long trọng nghĩ cũng chỉ như thế là tột bực! :)))
XóaHừ, theo ta anh Lượng chỉ lòe thiên hạ thôi, chứ của đâu ra mà anh ấy đi 1 lúc được những 4 bánh được. Hay lão xem phim Liên Xô chống Mỹ với lại liên minh Nhật Mỹ Việt (Japan America Vietnam, hay còn có tên khác là Japan Adult Video :)) :)) :)) nhiều quá nên bị nhiễm rồi nghĩ ai cũng tài năng như thế??????
XóaÀ, ý ta nói ở đây là bánh chứ không phải là bánh! :)) Anh Lượng chỉ có mỗi cái bánh họ Hoàng xấu như ma lem ở Thành Đô nên anh ý mới hay bày trò ra Hán Trung luyện tập quân sĩ đặng vui chơi giải trí tí ấy mà. Chính anh Lượng bảo thì ta mới biết đó chứ. Ở Hán Trung tha hồ nhiều bánh trái nhé, anh Lượng biểu diễn kiệt cả sức cơ mà! :)))
XóaQuan Vân Trường: Tiểu tử Solitaire, ông làm đoé gì mày mà mày cứ nhằm vào ông mà viết bài thế hở? Có tin ông bắt mày ăn tàu hũ của...Điêu Thuyền không?
Trả lờiXóaÔi Dâm Sư! Sư đã xuống núi! Bây lâu nay Sư phổ độ ở cái xứ nào mà bặt tăm bặt tích vậy?
XóaCameroon, chẳng có gì ngoài thịt cá sấu, tê tê, kỳ đà, gà chọi...chán vãi...!
XóaCông nhận chán thật! Nhưng sao Sư không lấy kì đà ngâm rượu mà uống, xong rồi chén gà chọi móng đỏ? ;))
Xóa