Hồi thứ 8b
LÃ ÔN HẦU GIẢ SAY ĐÒI DAN DÍU
ĐỔNG THÁI SƯ VỜ ĐIẾC MUỐN XUÊ XOA
Trước nói, Vương Doãn hứa gả Điêu Thuyền cho Lã Bố nhưng sau đó lại đem Điêu Thuyền dâng cho Đổng Trác, nói thác với Bố là bị Trác lừa. Lã Bố tuy muốn Điêu Thuyền nhưng lại sợ Đổng Trác nên phải nén bực tức theo hầu. Mỗi khi Trác vào triều bàn việc, Bố vẫn cầm kích đi theo.
Một bữa, Trác đang ngồi bàn việc với vua Hiến đế, Bố vác kích lẻn ra cửa sau, lên ngựa chạy đi tìm Điêu Thuyền.
Đổng Trác ở trên điện bỗng ngoảnh lại không thấy Lã Bố, trong bụng sinh nghi, vội vàng xin cáo từ, lên xe về phủ.
Trên đường đi, ngang qua nhà nghỉ Phượng Nghi, thấy ngựa xích thố của Bố buộc trước cửa, Trác liền dừng xe vào hỏi. Chủ nhà nghỉ nói: “Lã Ôn hầu thuê phòng ở tầng 2, đang ở chung với một người đàn bà”.
Trác lập tức chạy thẳng lên tầng 2 đạp cửa xông vào phòng Lã Bố. Thấy Bố đang ôm Điêu Thuyền, Trác tức giận quát to ba tiếng: “A, định mệnh!”
Lã Bố nhìn thấy Trác xông vào thì cả sợ, vội mở cửa sau, nhảy từ tầng 2 xuống đất rồi bỏ chạy.
Trác vớ ngay ngọn kích của Lã Bố dựng ở cửa phòng, chạy xuống lầu đuổi theo. Bố chạy mau, Trác đuổi không kịp, bèn cầm kích ném Lã Bố. Bố gạt rơi xuống đất, Trác lại nhặt kích đuổi ra tận ngoài đường thì đâm sầm vào mưu sĩ Lý Nho đang xăm xăm chạy đến. Trác ngã quỵ xuống đất.
Lý Nho thấy Trác ngã, vội vàng đỡ Trác đứng dậy, dìu vào ghế ngồi nói chuyện.
Trác hỏi Lý Nho: “Ngươi đến đây làm gì?”
Lý Nho thưa: “Tôi tình cờ đi ngang qua đây thì gặp Lã Ôn hầu chạy ra, kêu lên rằng: Thái sư giết ta. Tôi hỏi duyên cớ vì sao, Ôn hầu bảo là đang đi có việc gia đình, khi đến đoạn đường này thì quá đau bụng, buộc phải vào nhà nghỉ để đi vệ sinh, không hiểu vì sao thái sư lại xông vào đòi giết!”
Trác nói: “Không thể tha được thằng nghịch tặc ấy! Nó dám rủ Điêu Thuyền vào nhà nghỉ bày trò ấm chén. Thế nào ta cũng giết chết nó mới nghe”.
Lý Nho can rằng: “Xưa vua Trang Vương nước Sở tha tội cho Tưởng Hùng đùa bỡn với người thiếp yêu, đến sau được Tưởng Hùng cố sức liều chết đền ơn. Nay Điêu Thuyền chẳng qua là một đứa con gái, mà Lã Bố là mãnh tướng tâm phúc của thái sư, nếu nhân dịp này đem Điêu Thuyền cho Bố, chắc Bố cảm ơn lắm, lấy chết báo lại thái sư, xin thái sư nghĩ đi nghĩ lại!”
Trác nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói rằng: “Ngươi nói cũng phải, để ta nghĩ kỹ xem”.
Lý Nho tạ từ rồi ra. Trác lại quay lên tầng 2, gọi Điêu Thuyền xuống hỏi rằng: “Sao mày có tư tình với Lã Bố?”
Điêu Thuyền khóc thưa rằng: “Thiếp đang ở khuê phòng thì Lã Ôn hầu gọi điện, nhờ mua thuốc đưa lên nhà nghỉ Phượng Nghi vì say nguội do uống rượu từ tối hôm trước. Thiếp nghĩ hắn là chiến tướng hàng đầu Tây Lương, sức khỏe hắn can hệ đến bá nghiệp của thái sư, nên đã mua thuốc mang vào. Không ngờ vào đây lại bị hắn đóng cửa phòng rồi ôm chặt lấy. Đang lúc giằng co không biết sống chết thế nào, may có thái sư chạy lại cứu được tính mệnh”.
Trác lại hỏi: “Nay ta đem mày gả cho nó, mày có thuận không?”
Điêu Thuyền giật mình, khóc rằng: “Thiếp đã được vào hầu quý nhân, nay lại đem gả cho thằng ở, thiếp thà chết chứ không chịu được nhục này!”
Bèn rút thanh gươm của Đổng Trác, toan tự vẫn.
Trác vội vàng giằng lấy thanh gươm, ôm chặt lấy Điêu Thuyền nói rằng: “Ta nói bỡn đấy mà!”
Nói đoạn lại dìu Điêu Thuyền xuống xe, đưa về tướng phủ.
Hôm sau Lý Nho vào ra mắt Đổng Trác, nói rằng: “Hôm nay tốt ngày, thái sư nên đem Điêu Thuyền gả cho Lã Bố”.
Trác nói: “Chuyện ấy ta đã nghĩ rồi. Lã Bố với ta là quan hệ cha con, làm thế không tiện. Ta tha tội cho Bố và thăng chức cho hắn thêm một cấp. Ngươi nên truyền đạt cho Bố biết ý ta và trao quyết định bổ nhiệm hắn, thế là được rồi!”
Nho nói: “Thái sư không gả Điêu Thuyền cho Lã Bố thì thôi, hà cớ bổ nhiệm hắn lên chức vụ cao hơn?”
Đổng Trác nói: “Về mặt hiện tượng, có việc Lã Bố vào nhà nghỉ, nhưng bản chất lại không phải là hành vi vi phạm. Điêu Thuyền tuy ở trong phòng của hắn nhưng không thể hiện rõ hành vi. Với Lã Bố, việc vào nhà nghỉ như vậy là không tốt, không có lợi nhưng hành vi của Điêu Thuyền không rõ ràng nên không có cơ sở kết luận. Việc bổ nhiệm Lã Bố lên chức vụ cao hơn là để trấn an dư luận trong thời điểm này”.
Lý Nho trở ra, ngẩng mặt lên trời than rằng: “Đời ở đâu có cái sự vô lý vcl! Lũ chúng ta rồi cũng chết cả về tay đàn bà mà thôi!”
Đời sau có thơ rằng:
Chuyện đâu vô lý vãi nồi
Thế nhưng nhắm mắt thì rồi vẫn xong
Sự đời thẳng lộn với cong
Cổ thấp họng bé đừng mong rạch ròi!
Muốn biết chuyện ấm chén của Lữ Bố và Điêu Thuyền tiếp diễn dư lào, xem hồi sau mới rõ.
Xem thêm:
- Tam quốc diễn nghĩa - Hồi thứ 91b
- Tam quốc diễn nghĩa - Hồi thứ 78b
- Tam quốc diễn nghĩa - Hồi thứ 34b
- Tam quốc diễn nghĩa - Hồi thứ 23b
- Tam quốc diễn nghĩa - Hồi thứ 16b
Có vị ẩn sĩ khác khi đọc truyện này cũng lạm bàn, mời tiên sinh thưởng thức chơi
Trả lờiXóahttp://g3soft.vn/ao62/Giai-tri/Tam-quoc-dien-nghia-Hai-Chuong-18-Chet-tren-bung-Dieu-Thuyen.html
Đa tạ tiên sinh đã chỉ điểm. Kẻ hèn nhờ ơn tiên sinh nên đã được xem qua siêu phẩm đó rồi!
XóaTôi nay đã được tiên sinh khác gì Cao Tổ có đc Trương Lương, Huyền Đức có được Lượng râu. Kể như giờ biết đc vị tiền bối ấy là ai thì tôi nay đến chết cũng mãn nguyện lắm lắm. Tiếc thay, đất trời rộng lớn biết đến khi nào mới được thỏa nguyện!
Xóa*Nói xong nước mắt lã chã*
Trời đất bao la biết tìm chỗ nào, thôi tiên sinh đành bằng lòng vậy! :(
XóaVăn tiên sinh nhẹ nhàng mà sâu cay, ko chát chúa như tôi, càng đọc càng thấm. Mỗi tội, tiên sinh có thấy viết vậy há chẳng nhẹ cho bọn vô lại lắm ru?
Trả lờiXóaChẳng phải ai đó đã nói rằng, "người với người sống để yêu nhau" ru? Chỉ là giải trí thôi mà,đâu đến mức phải làm như Khổng Minh mắng Vương Lãng hay viết thư cho Tào Chân đâu, tiên sinh!
XóaVậy tiên sinh đã thấu hiểu cái triết lý vô vi của Lão Trang rồi. Kẻ hèn này vẫn còn luẩn quẩn trong vòng ái ố vẫn còn cái sân si. Thật là còn kém tiên sinh nhiều lắm. Lấy làm hổ thẹn thay!
XóaVậy nên chăng cho tiên sinh gặp Vu Cát để học một khóa giáo lý của hội thánh đức chúa Trời?
XóaVui vui thì chế chơi chứ tiên sinh ngẫm thử, mọi thứ đều do người mà ra. Cái gì có tốt đẹp đến đâu đi chăng nữa cứ về xứ mình là y như rằng biến tướng thành trò lố lăng. Từ kinh doanh đa cấp đến tôn giáo tin ngưỡng. Trục lợi, hủ hóa, lăng loàn. Đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa (tức chỉ bàn tình tiết trong truyện La Quán Trung), yêu Tháo, kính Tháo cũng bởi ông ta đã dẹp yên được các thế lực cát cứ. Tuy rằng vụ Từ Châu, Tháo làm hơi quá nhưng cái trò khốn nạn như đám Viên Hy Viên Thượng thì Tháo tuyệt nhiên không làm. Ấy nên nhiều nơi dân chúng vẫn ngưỡng mộ kính trọng Tháo. Và Tháo cũng biết khoan thư sức dân như Huyền Đức chứ không hùng hục đem dân đi tàn sát như đám Đổng Trác.
XóaĐiểm này kẻ hèn lại xin đồng ý với tiên sinh. Phải thừa nhận là Tào Tháo quá kiệt xuất, nhưng thật bất công cho Tháo là trong TQDN, Tháo lại được xây dựng thành nhân vật chống lại chính nghĩa, còn Lưu đóng dép lại được xây dựng thành nhân vật đại diện cho chính nghĩa. Xem TQDN thì thấy, chính ra con người của Lưu đóng dép cũng có nhiều hành động thật là giả dối và thủ đoạn chứ chẳng không. Kẻ hèn cũng đã từng biên một bài phỏng vấn Lưu đóng dép, nếu tiên sinh có nhã hứng, xin mời tiên sinh ghé mắt trông qua!
XóaTiên sinh đừng nghe đám Mao Tôn Cương mà lầm. Họ Mao biên soạn lại sách của La Tiên sinh, sửa đổi tùm bậy, tự hát tự khen. Nhưng thế nào cũng đc, bởi tôi nhìn thấy Tháo trong TQDN rất người, ko chút thần thánh. Yêu cái đó của Tháo nên...hay đem Tháo ra chế. :v
XóaĐiểm đáng yêu nhất của Tháo mà kẻ hèn nhìn thấy là rất thích chén các bà quả phụ! Rất người! :)))
XóaKhẩu vị tiên sinh mặn quá. Tiên sinh ko sợ lại chạy tụt cả...như Tháo sao?
XóaKẻ hèn chỉ là đang khen Tháo mà thôi, tiên sinh!
Xóa