Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2009

Tế tam vạn cửu thiên thư pháp cô hồn văn


Ô hô! Thương thay!
Từ ngày biết viết đến nay!
Cũng có lúc hay,
Nhưng nhiều khi dở.
Kể từ ngọn bút, cái nghiên, cho đến đồng tiền, bát gạo
Văn chương bát nháo, chữ nghĩa mơ hồ!
Khoác áo ông đồ, hài vuông, khăn xếp.
Kiếp nhân sinh, ba vạn, sáu nghìn ngày
Chữ nghĩa thánh hiền, hai ngàn, lẻ tám
Miệng lưỡi thiên hạ gọi đồ ăn bám
Trợn mắt, cau mày, nợ nan, trà đường, tửu quán
Hồn thiêng phảng phất, ba vạn, chín nghìn, có lẽ dư.

Đôi khi:

Cũng có kẻ áo mão, cân đai
Vẫn còn tên đầu đường, xó chợ
Cùng phường của nợ, chữ vuông như hòm!
Đều ngả dân đen, văn dai như chão!
Khi no bỏ cháo, lúc đói thèm cơm,
Muốn giữ tiếng thơm nhưng tiền lại thiếu!
Viết cho bài điếu để chúng đỡ buồn,
Sống kiếp con buôn tiền tiêu như nước!

Từng nghe:

Ngẫm chuyện ngày trước, cửa Khổng, sân Trình
Nếu có anh linh đào Pha, liễu Trạch[1]
Đến thủa bây giờ Linh Tinh[2] lại sẵn
Nửa khoai, nửa sắn vẫn cố khen ngon
Chữ nghĩa đâu còn, đem ra bán hết.

Hỡi ôi:

Nay đến lúc chết, nợ vẫn có ghi
Sống chẳng ra gì, nói chi khuất núi
Nay nhân giai tiết vào lúc xuân thì
Chẳng biết nói gì, chết đi là đáng!
Ngày ngày, tháng tháng, yên phận âm gian
Chớ có làm càn, cho toàn gạo muối!

Bổn cũ:

Ngày xửa, ngày xưa ở phố Hàng Bồ
Tên gọi Ông Đồ nghe oai ra phết
Bây giờ lê lết Hàng Chuối, Hàng Khoai
Rặt lũ choai choai mắt la, mày lém
Thấy khách là chém, một chữ mươi nghìn
Mặc thiên hạ nhìn, đút ngay vào túi.

Đã thấy:

Ôi thôi cúi mặt vỉa hè khoe chữ giỏi
Ngông nghênh võng lọng, cày cuốc nửa hòm văn[3]
Có khi loa, bảng xướng danh
Nhiều lúc lượn, vòng tránh nợ

Vẫn biết:

Nhiều tên của nợ, lại gọi là ông
Vài kẻ rỗng không, vẫn thường xưng tú
Thương thay thuốc lú
Kiếp trước uống nhầm
Tẩm ngẩm, tầm ngầm, bây chừ mới ngấm
Tập đòi áo gấm, ngựa sắt, chõng tre
Lê lết vỉa hè Hàng Lờ, Hàng Lọng[4]
Mang đầy ước vọng, ăn vã bốc giời.

Ơn giời:

Nửa người, nửa ngợm, nửa đười ươi[5]
Gẫy gánh, đứt hơi, thư sinh bạch diện
Rất ham tranh biện, ông tốt, tôi khôn
Có lúc luồn trôn[6]
Một phường xách dép[7]
Chỉ hay bẻm mép triển lãm đâu đây?
Một tấc lên mây, đi đây, đi đó!

Nhớ lại:

Khi nhục như chó, tiền thì chẳng có một xu
Có lúc lu bù, rượu ngon gà bò cả đống
Sống thì vẫn sống
Nào chết khác gì
Nay đã ra đi, đừng thêm trăng trối
Tháng bẩy, ngày rằm một tý cháo, xôi
Hương vàng, oản quả thời có thế thôi
Gọi có chút tình làm quà, làm bánh
Chú có anh linh
Sau này thành thánh
Đế khẩu, vương sàng[8]
Cuộc sống đàng hoàng thì gìn lấy nhé

Thượng hưởng

Tất cốc lễ giã!

(Nguồn: Tiêu-diêu cư sỹ's Blog)

-----
[1] Cây đào nhà Tô Đông Pha, cây liễu nhà Đào Bành Trạch
[2] Những ngôi sao linh thiêng
[3] Tích cũ
[4] Phố Hàng Bông ngày xưa gọi là phố Hàng Lờ
[5] Câu này là của cụ Cao
[6] Tay này tên là Hàn Tín xuất thân Nho học
[7] Gã ấy là Trương Lương theo cửa Y gia
[8] Chữ Đế ở trên chữ Khẩu

1 nhận xét: