Thứ Tư, 1 tháng 7, 2020

Tam quốc diễn nghĩa - Hồi thứ 60b


Hồi thứ 60b
TRƯƠNG VĨNH NIÊN MỘT PHEN ĐI SỨ
TÀO A MAN BA CHỖ BỊ SAI

Trước nói, Lưu Chương ở Ích Châu được tin Trương Lỗ định cất quân vào lấy Tây Xuyên, trong bụng lo lắng lắm, vội họp các quan lại bàn bạc. Bỗng một người ngang nhiên bước ra, nói: “Chúa công hãy yên tâm, tôi tuy bất tài, xin uốn ba tấc lưỡi, khiến cho Trương Lỗ không dám nhìn đến Tây Xuyên nữa.”

Chương nhìn ra thì đó là quan biệt giá họ Trương tên Tùng, tự là Vĩnh Niên. Người này hình thù xấu xí, trán vồ, đầu nhọn, mũi tẹt, răng vẩu, mình lùn không đầy năm thước, tiếng nói oang oang như chuông.

Lưu Chương hỏi: “Biệt giá có mưu kế gì giải được nạn Trương Lỗ?

Tùng thưa: “Tôi nghe Tào Tháo ở Hứa Đô đánh dẹp trung nguyên, thiên hạ không ai địch nổi. Chúa công nên sắm sửa đồ tiến cống, tôi xin đem sang Hứa Đô, bàn với Tào Tháo cất quân đến đánh Hán Trung để phá Trương Lỗ. Như thế, Lỗ giữ nhà chửa xong, còn đâu dám nhìn đến Tây Xuyên nữa.”

Lưu Chương mừng rỡ, thu xếp vàng ngọc gấm vóc, sai ngay Trương Tùng đi sứ.

Trương Tùng tới Hứa Đô, ra mắt Tào Tháo. Tháo hỏi rằng: “Chủ ngươi mấy năm nay không nộp cống, là cớ làm sao?”

Tùng đáp: “Vì đường sá xa xôi, giặc cướp ngăn trở, không thể sang được.”

Tháo mắng rằng: “Ta đã quét sạch cả trung nguyên, còn trộm giặc nào nữa?”

Tùng nói: “Mặt nam còn có Tôn Quyền, mặt bắc còn có Trương Lỗ, mặt tây còn có Lưu Bị, mỗi người ít nhất cũng được mười vạn quân, sao đã gọi là thái bình được?”

Tháo trông thấy Trương Tùng xấu xí, có ý hơi ghét, lại thấy ăn nói lỗ mãng, liền vung tay áo đứng dậy, đi vào nhà sau.

Hôm sau, Tháo điểm binh ở giáo trường, có ý lấy binh lực doạ Trương Tùng. Bốn mặt tám phương, cơ nào đội ấy, tinh kỳ phấp phới, người ngựa hăng hái, chiêng trống vang trời, gươm giáo sáng quắc.

Một lúc lâu, Tháo gọi Tùng đến, chỉ tay hỏi: “Nước Thục nhà ngươi đã từng được thấy quân mã hùng dũng thế này chưa?”

Tùng đáp: “Nước Thục tôi chỉ cốt lấy nhân nghĩa trị người, chớ không thấy binh đao như thế bao giờ.”

Tháo bảo Tùng rằng: “Ta coi đồ chuột chết trong thiên hạ như cỏ rác cả thôi. Quân ta đến đâu, dẹp phải tan, đánh phải vỡ, thuận với ta thì sống, trái với ta thì chết, ngươi có biết không?”

Tùng nói: “Thừa tướng đưa quân đến đâu, đánh là thắng, lấy là được. Tùng này đều đã biết. Xưa dẹp Lã Bố ở Bộc Dương, đánh Trương Tú ở Uyển Thành, trận Xích Bích gặp Chu Du, đường Hoa Dung gặp Quan Vũ, cắt râu quẳng áo ở Đồng Quan, cướp thuyền tránh tên ở Vị Thuỷ. Đó đều là thiên hạ vô địch cả!”

Tháo nổi giận đùng đùng nói: “Thằng lùn xấu xí kia! Sao dám làm mất mặt tao?”

Liền quát võ sĩ nọc Trương Tùng ra đánh. Chủ bạ là Dương Tu can rằng: “Xin thừa tướng bớt giận! Thừa tướng đánh Trương Tùng là phạm phải ba cái sai!”

Tháo hỏi: “Ba cái sai đó là gì?”

Tu đáp: “Thừa tướng binh lực hùng hậu mà đánh Tùng thân cô thế cô, là sai về nhân. Thừa tướng muốn thu phục thiên hạ nhưng lại đánh người tự xa đến triều cống, là sai về nghĩa. Thừa tướng chê Tùng lùn và xấu, nếu chọc giận Tùng thì có thể bị kiện bồi thường đến 16 triệu, đó là sai về trí”.

Tháo nghe ra, mới quát võ sĩ đuổi Trương Tùng ra ngoài.

Ấy thật là:
Thiên hạ từ nay đổi mới rồi
Nếu chê người xấu sẽ lôi thôi
Ví như gặp phải ai lùn, béo
Cũng nên chịu khó mím chặt môi!


Chưa biết Trương Tùng ra ngoài còn bị ai chê xấu nữa không, xem hồi sau mới rõ.

2 nhận xét:

  1. Chớ dại mất oan mười sáu triệu!
    Hì hì hì...

    Trả lờiXóa
  2. Nóng vội thì mất khôn hậu quả sẽ tai hại...
    HN sang thăm chúc anh ngày mới an lành thật vui nhé anh!

    Trả lờiXóa