Em là một người cởi mở. Ngay từ lúc còn nhỏ, em đã rất thích giao tiếp. Mỗi sáng ngày mở mắt ra, em đã bắt đầu nói chuyện với ba em hoặc mẹ em.
May mắn cho em, là ba em cũng thích giao tiếp. Thế cho nên, mỗi khi em mở lời bắt chuyện, ba đều vui vẻ tiếp chuyện em. Thậm chí nhiều khi em cảm thấy mệt hoặc không có hứng nói chuyện, ba cũng chủ động hỏi han hoặc gợi chuyện, làm em không thể không cất lời.
Vì hai cha con đều cùng là đàn ông nên ba em cũng khá hiểu em. Thành ra, trong mỗi câu chuyện của em, ba em rất chăm chú lắng nghe và đưa ra ý kiến của mình. Em nhận thấy là hầu như chưa bao giờ em bắt chuyện mà ba em lại không hưởng ứng, thậm chí hai cha con còn nói chuyện với nhau rất say sưa. Chính vì thế nên em cảm thấy rất vui khi nói chuyện với ba. Và mỗi khi hai cha con có dịp ở gần nhau, em đều kể cho ba em nghe cơ man nào là chuyện.
Em phải công nhận là ba em hiểu biết cũng khá rộng. Thế cho nên, mỗi khi em có chuyện gì thắc mắc, ba em đều đưa ra được câu trả lời. Có thể là do lấy trộm được của mẹ em nhiều tiền để mua sách về đọc nên ba mới có thể giải đáp những thắc mắc của em dễ dàng như vậy.
Tuy nhiên, cũng có lần hai cha con nói chuyện với nhau nhưng ba không giải đáp thắc mắc của em. Lúc ấy ba em bận làm việc gì đó, nên ba bảo em nói chuyện với bạn Voi.
Nói rồi ba đi làm việc của mình, còn em và bạn Voi nằm nói chuyện với nhau. Em kể cho bạn Voi nghe những chuyện mà em thấy thú vị và đem những điều em thắc mắc thổ lộ với bạn ấy, những mong được bạn ấy chia sẻ hoặc giải đáp như ba em vẫn thường làm.
Nhưng khác với ba em, bạn Voi tỏ ra rất hờ hững với câu chuyện mà em kể. Bạn ấy cũng không mảy may quan tâm đến những điều mà em băn khoăn, thắc mắc. Thành ra, em nói đến khô cả miệng mà bạn ấy chẳng đáp lại em một tiếng nào.
Em tưởng là câu chuyện của mình quá nhạt nhẽo, không làm bạn Voi thấy hứng thú, nên em chuyển câu chuyện sang nội dung khác và thay đổi cách nói chuyện của mình, từ “a, a” cho đến “âu, âu” rồi “uơ, uơ”.
Nhưng mọi nỗ lực của em đều không làm bạn Voi để ý đến câu chuyện. Quá ấm ức và tủi thân, em khóc oà lên cho đến khi ba em chạy đến bế em lên và mắng bạn Voi thật thậm tệ, thì em mới thôi.
Những ngày còn bé, em thấy thật vui vì có ba em là người luôn lắng nghe và chia sẻ, không như cái bạn Voi khó chịu kia, lúc nào cũng dửng dưng, chẳng bao giờ thèm để ý đến tâm sự hay nỗi niềm của người khác.
Nhưng sau này lớn lên, em mới té ngửa ra một điều, là một bạn được làm bằng vải nhồi bông như bạn Voi thì không hề biết nghe và cũng không hề biết nói để có thể tiếp chuyện với một người đàn ông mới được vài tháng tuổi như em.
Ấy vậy mà suốt những năm tháng ấy, mỗi khi có việc bận không thể chuyện trò với em được, thì ba em lại bảo em nói chuyện với bạn Voi. Thế có tức không chứ lị!
(Ghi theo lời kể của tiểu Solitaire)
Xem thêm:
- Tư vấn của ba em
- Sức khoẻ của ba em
- Đồng phục của ba em
- Ba em đọc sách Tàu
- Bolero của ba em
- Ba em tráng bình sữa
May mắn cho em, là ba em cũng thích giao tiếp. Thế cho nên, mỗi khi em mở lời bắt chuyện, ba đều vui vẻ tiếp chuyện em. Thậm chí nhiều khi em cảm thấy mệt hoặc không có hứng nói chuyện, ba cũng chủ động hỏi han hoặc gợi chuyện, làm em không thể không cất lời.
Vì hai cha con đều cùng là đàn ông nên ba em cũng khá hiểu em. Thành ra, trong mỗi câu chuyện của em, ba em rất chăm chú lắng nghe và đưa ra ý kiến của mình. Em nhận thấy là hầu như chưa bao giờ em bắt chuyện mà ba em lại không hưởng ứng, thậm chí hai cha con còn nói chuyện với nhau rất say sưa. Chính vì thế nên em cảm thấy rất vui khi nói chuyện với ba. Và mỗi khi hai cha con có dịp ở gần nhau, em đều kể cho ba em nghe cơ man nào là chuyện.
Em phải công nhận là ba em hiểu biết cũng khá rộng. Thế cho nên, mỗi khi em có chuyện gì thắc mắc, ba em đều đưa ra được câu trả lời. Có thể là do lấy trộm được của mẹ em nhiều tiền để mua sách về đọc nên ba mới có thể giải đáp những thắc mắc của em dễ dàng như vậy.
Tuy nhiên, cũng có lần hai cha con nói chuyện với nhau nhưng ba không giải đáp thắc mắc của em. Lúc ấy ba em bận làm việc gì đó, nên ba bảo em nói chuyện với bạn Voi.
Nói rồi ba đi làm việc của mình, còn em và bạn Voi nằm nói chuyện với nhau. Em kể cho bạn Voi nghe những chuyện mà em thấy thú vị và đem những điều em thắc mắc thổ lộ với bạn ấy, những mong được bạn ấy chia sẻ hoặc giải đáp như ba em vẫn thường làm.
Nhưng khác với ba em, bạn Voi tỏ ra rất hờ hững với câu chuyện mà em kể. Bạn ấy cũng không mảy may quan tâm đến những điều mà em băn khoăn, thắc mắc. Thành ra, em nói đến khô cả miệng mà bạn ấy chẳng đáp lại em một tiếng nào.
Em tưởng là câu chuyện của mình quá nhạt nhẽo, không làm bạn Voi thấy hứng thú, nên em chuyển câu chuyện sang nội dung khác và thay đổi cách nói chuyện của mình, từ “a, a” cho đến “âu, âu” rồi “uơ, uơ”.
Nhưng mọi nỗ lực của em đều không làm bạn Voi để ý đến câu chuyện. Quá ấm ức và tủi thân, em khóc oà lên cho đến khi ba em chạy đến bế em lên và mắng bạn Voi thật thậm tệ, thì em mới thôi.
Những ngày còn bé, em thấy thật vui vì có ba em là người luôn lắng nghe và chia sẻ, không như cái bạn Voi khó chịu kia, lúc nào cũng dửng dưng, chẳng bao giờ thèm để ý đến tâm sự hay nỗi niềm của người khác.
Nhưng sau này lớn lên, em mới té ngửa ra một điều, là một bạn được làm bằng vải nhồi bông như bạn Voi thì không hề biết nghe và cũng không hề biết nói để có thể tiếp chuyện với một người đàn ông mới được vài tháng tuổi như em.
Ấy vậy mà suốt những năm tháng ấy, mỗi khi có việc bận không thể chuyện trò với em được, thì ba em lại bảo em nói chuyện với bạn Voi. Thế có tức không chứ lị!
(Ghi theo lời kể của tiểu Solitaire)
Xem thêm:
- Tư vấn của ba em
- Sức khoẻ của ba em
- Đồng phục của ba em
- Ba em đọc sách Tàu
- Bolero của ba em
- Ba em tráng bình sữa
Ba em để tiểu Solitaire biết vụ biển thủ công quỹ của Mẹ em thế thì không ổn :))
Trả lờiXóaThiết tưởng đó là chuyện hiển nhiên, không thể giấu được? :D
Xóa