Ba em là công nhân ngân hàng. Mỗi ngày, sau tám giờ ủ mưu bóp cổ khách hàng lấy lãi, ba em lại về đưa em xuống sân chung cư đi dạo. Đến khi nào mẹ chuẩn bị bữa tối xong xuôi, ba mới bế em về.
Ở khu chung cư nhà em có một vườn trẻ. Trong khuôn viên của vườn trẻ có rất nhiều thứ để chơi. Nào cầu trượt, nào xích đu, nào voi, nào ngựa, nào ôtô, nào xe máy, nào xe đạp. Vân vân và mây mây.
Không chỉ có thế, các cô ở vườn trẻ cũng rất tốt bụng. Bất kỳ ai muốn vào vườn trẻ chơi cũng được các cô cho vào thoải mái chứ không ngăn trở hay cấm cản gì. Thành ra, mỗi lần được ba đưa đi dạo, em đều ghé vào đó để chơi.
Đồ chơi ở vườn trẻ thì hay hơn hẳn đồ chơi ở nhà em. Mặc dù em cũng được ba mẹ mua cho nhiều đồ chơi, nhưng những thứ ba mẹ mua cho em toàn đồ bé ti ti, chẳng thể leo lên đó mà trượt hay cưỡi lên đó để đi như đồ chơi ở vườn trẻ được. Thế nên, mỗi lần được ba cho vào vườn trẻ, em đều chơi hoài không chán, chẳng thiết đi về.
Bữa nọ, hết giờ làm việc mà em không thấy ba em về đưa em đi dạo như mọi khi. Một lát sau, ba gọi điện cho mẹ, bảo cả nhà cứ ăn cơm trước, vì ba có việc về muộn một chút. Thế là hôm ấy em đành chơi loanh quanh trong nhà chứ không được xuống vườn trẻ để nghịch đồ chơi như mọi hôm.
Khi em và mẹ chuẩn bị đi ngủ, ba em mới về. Mẹ em trông thấy ba thì không niềm nở như mọi khi, chỉ hỏi: “Đi với con yêu tinh nào mà giờ mới về?”
Ba em, mặt đỏ như bác Phong Lai trong truyện của cụ Đồ Chiểu, vừa cởi áo vừa nói: “Đi với cơ quan chứ làm gì có yêu tinh nào?”
Mẹ em, như mọi khi, không bao giờ tin vào miệng lưỡi của lũ đàn ông: “Không có yêu tinh thì sao bảo về muộn một chút mà mãi mới chịu về?”
Ba em vẫn giữ được vẻ ngây thơ như cô Tuyết trong tiểu thuyết của bác Phụng: “Thì công việc nó thế chứ ai thích về muộn làm gì!”
Mẹ em vẫn chưa chịu để yên, mới đe: “Coi chừng đấy! Có con yêu tinh nào thì đi hẳn luôn, đừng có về đây nữa!”
Ba em lúc ấy, không biết vì quá buồn ngủ hay vì không dám bất kính với vợ, mà lăn ra ngủ luôn, chẳng nói thêm câu nào. Thành ra, em cũng chẳng biết rốt cục hôm đó ba em đã đi với yêu tinh hay đi với các cô các chú ở cơ quan.
Nhưng em nghĩ, yêu tinh thì chỉ ở chốn rừng núi heo hút bên Tầu mới có, chứ ở giữa chốn kinh kỳ nghìn năm văn vật như này thì lấy đâu ra. Có khi, mẹ em bị phim Tây du kí ám ảnh, nên đầu óc mới hay nghĩ đến chuyện yêu tinh.
Nghĩ vậy, nhưng vì chưa biết nói nên em cũng chẳng có cách nào giải thích hộ cho ba em. Nhưng rồi em lại nghĩ, ví thử ở nước mình mà có yêu tinh thật thì ba cũng chẳng việc gì phải sợ mẹ em cấm cửa. Không cho ba vào nhà thì ba cứ xuống dưới sân vườn trẻ mà chơi cầu trượt mấy lị xích đu giống như em vẫn làm mỗi buổi chiều. Khéo ba lại chẳng thích mê tơi, không muốn về luôn í chứ!
(Ghi theo lời kể của tiểu Solitaire)
Xem thêm:
- Bị anh họ giành chơi
- Đi chơi gặp cún
- Cái đoảng của ba em
- Thay đổi lớn
- Chén thử một con nhỏ
- Cổ tích về ba em
- Bản lĩnh của ba em
- Ba em lại xem phim truyền hình
- Giải trình kiểu ba em
- Ba em làm theo lời Lưu Bị
- Ba em xem phim truyền hình
- Nghe chuyện Đổng Trác
- Nhạc Ả-dập của ba em
- Ba em dụng mưu Tào Tháo
- Trí khôn của ba em
- Kẻ đóng thế ba em
- Tư vấn của ba em
- Sức khoẻ của ba em
- Đồng phục của ba em
- Ba em đọc sách Tàu
- Bolero của ba em
- Ba em tráng bình sữa
Nhỏ có đồ chơi lớn!
Trả lờiXóaLớn có đồ chơi nhỏ!
Hì hì hì...
Hihi...Vui thật...
Trả lờiXóaHN sang thăm.
Chúc anh ngày CN tươi hồng thật vui nhé anh!
Chúc anh buổi trưa an lành thư giản vui khỏe.HN sang thăm anh!
Trả lờiXóa